CHƯƠNG I – HẮN
Đàn ông: khi thất bại trong tình yêu, cách thông thường họ chọn để giảm
bớt nỗi đau trong tim đó là công việc
Trong lồng ngực, hai quả tim loạn
nhịp đập kéo theo những nhịp thở không đều, ngắt quãng trong chốc lát lại bặt
ngưng. Bốn cánh tay lúc này dường như không còn giá trị và trở nên thừa thải.
Đôi tai nóng đỏ, làn da sởn gai, và vòm miệng bỗng dưng khô đi. Và cứ như thế
hai bờ môi rung rung chạm vào nhau, nhẹ nhàng, vụng về, bồi hồi của nụ hôn đầu
tiên sau những ngày tháng thử thách, thăm dò và đấu tranh.
3 năm trước:
Hắn:
Hắn đang ngồi dán mắt vào cái màn
hình laptop, đôi tay gõ lia lịa trên bàn phím, thỉnh thoảng hắn lại nhìn lên xa
xăm đánh một hơi dài và lại tiếp tục dán mắt vào màn hình. Dường như chả có gì
có thể tác động tới hắn vào lúc này mặc dù hắn đang ngồi ở một trong những quán
café tấp nập nhất quận 1. Xung quanh hắn, đa phần là giới doanh nhân, văn phòng
đang trao đổi về công việc. Nhưng riêng hắn, hắn chọn 1 góc khuất nhất của
quán, ly cà phê sữa đá pha sẵn của hắn bây giờ đã trở thành hai màu riêng biệt,
café ở dưới và nước lã bên trên, tuy nhiên, hắn chả buồn quan tâm. Trông hắn dường
như già hơn rất nhiều so với cái tuổi 26 của hắn, mái tóc hơi xoăn vuốt ngược
trông lãng tử như anh chàng Luke Evans trong phim Fast & Furious 6, hàng
ria mép và chỏm râu lấm tấm dưới cằm làm cho hắn già dặn và có chút gì đó hơi Sở Khanh, đó là chưa kể đến
bộ đồ hắn đang mặc, sơ mi trắng, quần tây xanh đen và đôi giày tây kiểu Ý bóng
loáng, có vẻ như hắn là một người rất chỉn chu về ăn mặc và hơi hướng quý ông
Châu Âu. Tuy nhiên, đối nghịch tất cả đó là đôi mắt buồn thẳm, sâu hút như đang
dấu một điều gì đó đang làm hắn rất khổ tâm và trăn trở. Hắn tiếp tục lướt những
ngón tay trên bàn phím, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên hít một hơi thật dài, thở
ra, lắc đầu, 3 ngón tay cấu mạnh vào trán rồi lại tiếp tục gõ.
26 tuổi hắn đang là Giám đốc điều
hành của một công ty công nghệ do chính hắn lập ra 2 năm về trước. Chỉ trong 2
năm, công ty hắn đã trở thành một trong những hiện tượng trong giới doanh nhân
và công nghệ của cả nước. Công ty ăn nên làm ra một cách nhanh chóng, tuy nhiên
hắn vẫn muốn giữ mô hình công ty TNHH theo mô hình Gia Đình. Việc sinh ra trong
một gia đình nghèo khó ở thôn quê, nhà đông con, cha mẹ già yếu, phải đau
thương và nước mắt lắm, hắn mới là người duy nhất trong gia đình được đi học Đại
học. Vì thế hắn chỉ muốn công ty của hắn mãi dành cho gia đình hắn, mặc dù
trong bộ máy điều hành, ngoài hắn ra thì chẳng có ai là người thân của hắn cả,
gia đình chỉ là nơi động viên tinh thần mạnh mẽ cho hắn mà thôi. Hắn thực sự cô
đơn trên con đường mà hắn chọn. Gần đây với sức ép của sự tăng trưởng, để giữ
những người tài, để tồn tại trong thế giới kim tiền, hắn buộc phải chuyển công
ty thành Công ty cổ phần và có rất nhiều nhà đầu tư ngoại lẫn Việt đang lăm le
nuốt chửng công ty hắn với túi tiền khổng lồ. Hắn đang đứng giữa ngã rẽ định mệnh
của cuộc đời hắn, và suốt cả tuần, hắn dường như biến mất khỏi công ty. Mọi hoạt
động ở công ty có thể tự vận hành mà không cần có hắn, hắn muốn đi đâu đó thật
xa cái Sài Gòn đầy náo nhiệt, nhưng hắn lại không muốn nhấc cái thân mình đi
đâu hết, vì dù có đi xa bao nhiêu nhưng lòng và tâm trí còn vướng quá nhiều thì
cũng chả được gì. Và rồi, hắn loanh quanh hết ngóc này hết ngách nọ trong Sài
Gòn, có lúc hắn mặc quần đùi, chạy xe đạp, uống café. Lúc hắn lại đánh xe hơi,
lúc thì hắn dùng con Cup 50 cà tàng rảo khắp thành phố. Hôm nay thì hắn rất bảnh
trai trong bộ đồ công sở đắt tiền và chỉnh chu. Và hắn đang chat facebook và
zalo, 7 hộp thoại đang nhập lia lịa, một lúc hắn chat với 7 người. Hộp thoại
nào cũng đầy ắp hình động trái tim, yêu thương vui nhộn, có vẻ như người đang
chat với hắn có nhiều cảm tình với hắn lắm. Tuy nhiên, không một nụ cười là hiểu
hắn chả có hứng thú gì, hắn chỉ đang cố tìm những thứ khác ngoài công việc để
làm cho đầu óc hắn giãn ra mà thôi. Từ lúc lập công ty tới giờ, hắn suốt ngày chỉ
có công việc, hắn mê công việc đến quên ăn quên ngủ, chỉ có một điều duy nhất
khiến hắn tạm quên đi công việc đó là gia đình hắn, cha mẹ hắn và mấy đứa cháu
nhỏ. Rồi những cuộc tình tan vỡ, những lần bị phản bội, hắn dường như đã không
còn niềm tin vào tình yêu hay phụ nữ. Hắn nghĩ “gái gú như cỏ cú ngoài đồng” chỉ
tổ làm hắn yếu đuổi, vướng bận và khổ đau mà thôi. Trái tim hắn dường như đã chết,
khô héo và chỉ có chỗ cho gia đình hắn. Tình yêu nam nữ đối với hắn đã không
còn tồn tại. Bạn bè hắn cũng toàn lũ con trai và miệng chúng nó chằng bao giờ
thôi ngưng nghỉ bàn tán về gái. Dường như đề tài về gái vẫn luôn là muôn thuở đối
với cánh đàn ông. Hắn cũng không phải tay vừa trong việc tám dóc về gái, người
như hắn đâu có thiếu mấy cô vây quanh. Nhưng dường như hắn vẫn không tin và mở
lòng với bất kỳ ai. Tụi bạn hắn luôn bảo hắn “ừ đại em nào rồi vớt đi, Qwerty lắm
rồi cũng chán chứ hả?” Nhưng hắn vẫn cứ cười trừ cho qua chuyện “chỉ có đàn ông
mới mang lại hạnh phúc cho nhau”. Dường như những chuyện tình mà hắn đã trải
qua đã tàn phá nặng nề trái tim hắn, khiến 1 người 26 tuổi đang phong độ cả
công việc, tiền tài, danh vọng lẫn sức khỏe lại không thèm để ý tơi bất kỳ ai.
Hắn sợ.
Quái…con bé đó làm quái gì…ở đây?
Vô tình ngước lên và thở dài, hắn vô tình gặp thấy một cô bé cực xinh trong cái
váy màu đỏ nhung vào mua café. Cho dù hắn chai sạn con tim, nhưng phẩm chất của
một chàng trai trẻ tuổi 26 vẫn là một con thú săn mồi hung hãn bên trong hắn,
chỉ cần một cái liếc mắt, hắn có thể bắt gặp một hot girl nào đó từ đàng xa.
Cái quán này là giành cho toàn bô
lão, con bé đó uống được cái thứ nước gì ở đây cơ chứ? Hắn suy nghĩ. Nhưng rồi,
hắn buông thõng “đó là bể khổ” rồi lại tiếp tục tập trung vào 7 hộp thoại không
ngừng chớp sang. Hắn chẳng bao giờ cố xin số điện thoại hay cố tán tỉnh một ai
mà hắn chỉ mới gặp lần đầu vì hắn nghĩ “có duyên ắt sẽ tới, nếu không vô tình gặp
lại được 3 lần thì tức là không có duyên. Mà đúng thật, mấy năm rồi kể từ “dạo
đó”, hắn chẳng còn quen cô nào cả.
Ngày kế tiếp:
Hôm nay hắn mặc 1 bộ đồ thật chất:
áo thun không cổ màu tro, quần jean đen, 1 đôi boot màu xám cổ thấp trông rất
bui bặm. Vẫn ngồi chổ cũ và cũng dán mắt vào màn hình cái Kindle fire đọc tiểu
thuyết. Hắn là một con ghiền tiểu thuyết, ngoại trừ công việc và gia đình, sở
thích ngốn hàng giờ của hắn mỗi tuần đó là tiểu thuyết đặc biệt là các tiểu
thuyết mang hơi hướng khoa học. Chốc lát, hắn ngừng đọc, với lấy ly café nhấp một
ngụm. Bất chợt, hắn lại thấy cô bé hôm qua. Hôm nay, cô ấy bận một bộ váy cup
trắng trông chững hơn tuổi cho với hôm qua với gương mặt trông có vẻ man mác buồn.
Hơi chột dạ, hắn tự hỏi “2 lần”, lần này hắn để ý hơi con bé đó mua gì? Café
đen ư? Chắc hẳn nhỏ đó mua cho ai chứ hắn không chắc là cô ấy uống. Vì ngay bản
thân hắn, café đen chả có gì có thể hấp dẫn hắn được, với hắn café đen là thứ
nước đen thui, đắng nghét và khó nuốt. Với hắn bao đời nay, café sữa đá vẫn là
thứ dinh dưỡng hắn nạp hàng ngày.
Hắn chú ý tới con bé đó, mái tóc
nhuộm nâu đỏ, uốn theo dợn sóng lớn. Hắn thích con gái có mái tóc này, hắn
thích được vuốt tóc phụ nữ và hôn nhẹ lên đó, và quá lâu rồi hắn quên mất cảm
giác đó. Kể từ cái dạo mà đã lấy đi cảm xúc tình yêu của hắn. Trông cô ấy nhẹ
nhàng quá, làm trái tim hắn hơi rung động. Nhưng ngay lập tức, hắn tự dằn lòng
mình và lại tập trung vào việc đọc sách. Tuy vậy, hắn vẫn cố liếc nhìn con bé
khi nó bước ra khỏi quán và đi vào tòa nhà đối diện. Hắn nghĩ, trông con bé trẻ
quá, chắc là sinh viên mới ra trường hoặc thực tập gì đó. Nhưng cái cách ăn mặc
thì có vẻ như gia đình cũng có điều kiện và cũng biết cách ăn mặc rất giống dân
công sở. Chả hiểu sao, hắn tiếp xúc với hàng tá phụ nữ, mà hắn chả thấy rung động,
tự dưng một người xa lạ hắn lại cảm thấy có điều gì đó “hơi không ổn”. Kinh
nghiệm bao năm trên thương trường và linh tính mách bảo hắn sẽ có một điều gì
đó với con bé này.
Sau hôm đó, đầu óc hắn cứ suy
nghĩ về con bé đó. Hình ảnh mái tóc nâu đỏ dợn song cứ lởn vởn trong đầu hắn. Hắn
tự nhủ, nếu mai mà còn gặp con bé đó hắn sẽ chủ động hỏi chuyện.
Ngày kế tiếp, như thường lệ gần
đây, hắn lại ngồi ngay góc khuất của café nhưng có khác một điều đó là trong
lòng hắn đang chờ một con bé xa lạ. Nhưng xui cho hắn, nguyên cả một buổi sáng
nhưng hắn chả thấy cô ấy đâu. Hắn bồn chồn, vừa đọc sách lại vừa ngẩng lên để
tìm kiếm trong vô vọng. Kinh nghiệm trên thương trường không thể che dấu đi nỗi
thất vọng trong đôi mắt hắn. Hắn thầm nhủ “haiz…, biết ngay mà, lúc nào dự định
là y như rằng thất bại, phụ nữ chỉ tổ làm ta đau khổ mà thôi”. Hơi nuối tiếc, nhưng
với kinh nghiệm đau thương tình cảm của hắn, chắc rồi hắn cũng sẽ quên nhanh
thôi.
Mặc dù vậy hắn vẫn nhớ tới con bé
đó, mái tóc đó cứ ám ảnh hắn, hắn có ý định sẽ tìm thông tin của cô ấy, dự định
sẽ nhờ thu ngan của quán café để ý dùm, nhưng hắn lại nghĩ, ko có duyên thì ko
phải cố làm gì
Từ ngày hôm đó, hắn không ghé vào
quán nữa, mà tập trung vào công việc, hắn cần phải giải quyết triệt để tương
lai của công ty hắn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét