CHƯƠNG II – GẶP
Khi gặp một ai đó tưởng chừng như là nửa kia của bạn, đừng vội vã xin số
điện thoại hoặc giữ liên hệ với người đó, bởi vì có duyên ắt bạn sẽ gặp người
đó lần nữa
6 tháng sau
Vô tình đối tác hẹn hắn ở quán
café nọ. lúc này chuyện cty hắn đã ổn, hắn quyết định không bán không công ty
mà chỉ bán 30% cổ phần không biểu quyết có thời hạn trong 10 năm. trong đó 25%
cho tập đoàn nước ngoài với giá trị gần 5 triệu đô, 5% hắn vừa bán vừa thưởng
cho những nhân sự chủ chốt trong công ty để giữ họ trung thành với công ty. Với
nguồn tài chính mới, công ty hắn bắt đầu trở thành 1 thế lực mạnh mẽ, năng động,
ngập tràn nhựa sống và sự sáng tạo. Và với những chiến lược phát triển mới, những
chuyên gia đánh giá công ty hắn sẽ đủ lực vươn ra và thành công ở khu vực Châu
Á – Thái Bình Dương. Đây thực sự là một hiện tượng kinh doanh và công nghệ
trong nước và khu vực. Một công ty non trẻ được sáng lập và điều hành bởi một
doanh nhân rất trẻ và đang làm mưa làm gió trên thị trường. Bây giờ, tên tuổi hắn
nổi như cồn trong giới doanh nhân và cả giới trẻ như một tấm gương sáng về một
thế hệ doanh nhân tự thân lập nghiệp. Hắn cũng hay đi chia sẻ ở các trường đại
học và truyền được một tinh thần khởi nghiệp mới cho giới trẻ. Và đương nhiên,
các mặt báo và tạp chí nhan nhản tên của hắn, lâu lâu lại có những tờ báo lá cải
viết nhăng viết cuội về đời tư của hắn. Tuy nhiên, hắn luôn để bản thân đứng
ngoài vòng xoáy đó, cũng chính vì vậy mà các thông tin về hắn lại càng nóng hổi
hơn, đặc biệt thông tin, hắn đang quen ai? Đang cặp kè với người mẫu nào? Diễn
viên nào? Nhưng thực tế thì, hắn vẫn chưa rung động với bất kỳ ai.
Đang cao trào câu chuyện giữa hắn
và đối tác, bất chợt, hắn nhận ra phía trước bàn của hắn có mái tóc ai đó trông
quen lắm, bỗng chột dạ hắn tự nhủ “không lẽ là con bé đó”. Lúc này dường như hắn
không còn tập trung lắm vào cuộc nói chuyện nữa, mặc dù cố ra vẻ tập trung
nhưng thực sự hắn không tập trung nổi.
Này, anh Điệp, anh có sao không vậy?
– người đối tác dục hỏi
À, tôi không sao, bỗng dưng tôi
thấy choáng.
Có cần tôi đưa anh đi bệnh viện
không, trông anh thực sự không ổn lắm;
Không cần đâu, chắc tại vì mấy
hôm nay thức quá khuya đọc báo cáo nên chắc tôi hơi mệt thôi, tĩnh tâm tí chắc
là ổn rồi.
Thôi, hôm nay cũng nhiều việc quá
rồi, tôi xin phép cho anh nghỉ ngơi, anh giữ gìn sức khỏe vì bây giờ cả con tàu
khổng lồ này đang nằm trong tay anh lèo lái.
Cám ơn anh, anh cứ đi trước, tôi
ngồi đây một lúc, lát tôi sẽ gọi trợ lý đánh xe đưa tôi về. Cám ơn anh vì ngày
hôm nay, mong anh thứ lỗi.
Ok, vậy chào anh Điệp, tôi đi trước.
Hắn nhìn chăm chăm vào mái tóc
người con gái ở bàn trước mặt, cô ấy ngồi một mình, có vẻ như cô ấy đang nhìn
xa xăm vào dòng người đi lại tấp nập trên con đường Lê Lợi hoa lệ.
Có phải cô ấy không nhỉ? – Hắn thầm
nhủ
Hắn rời ghế, đi vào nhà vệ sinh,
thực ra để hắn có thể nhìn thấy mặt cô ấy khi đi từ phía ngược lại.
Đúng con bé đó rồi. Lòng hắn bổng
sướng rơn.
Bây giờ làm sao để nói chuyện với
cô ấy bây giờ? Lần này mình không thể mất cơ hội được.
Loay hoay một lúc, hắn liền xé 1
tờ giấy trắng từ cuốn sổ tay và hắn viết gì đó lên tờ giấy, rồi hắn đưa cho anh
chàng phục vụ và ra về.
Anh ơi, tính tiền – cô gái gọi
anh chàng phục vụ với giọng nhỏ nhẹ.
Dạ, chị ơi, có người thanh toán
dùm chị rồi ạ - anh phục vụ nhanh nhảu đáp
Ủa, ai vậy?
Dạ, anh ấy là khách quen ở đây,
ngồi ngay bàn sau chị, ảnh ấy còn để lại mẩu giấy này cho chị.
“Chào em, mong em đừng hiểu lầm,
vì anh không biết phải chủ động như thế nào cả? cách đây 6 tháng, anh đã vô
tình thấy em ở đây, và bây giờ anh gặp lại, anh muốn có thể làm quen hay đại loại
thế, nếu có thể, lần sau nếu gặp em ở đây, anh xin được phép mở lời nhé – Điệp”
Cám ơn anh, nhưng em xin phép vẫn
sẽ trả phần của em, và chuyển lời cám ơn tới người đó dùm em. Cô gái cười mỉm
nói với chàng phục vụ– nụ cười có thể khiến trái tim dù lạnh giá nhất cũng tan
chảy tức thì. Rồi cô ấy rời bàn đi và để tờ giấy kia lại trước sự hụt hẫng của
chàng phục vụ, mặc dù ảnh ta chỉ là người mang dùm tờ giấy đó mà thôi vì đơn giản
ảnh biết rõ anh Điệp là ai.
Bẵng đi một tuần, mặc dù hắn thực
sự muốn quay lại quán café nọ nhưng công việc thực sự quá nhiều với hắn, dường
như hắn chỉ ngủ 4 tiếng mỗi ngày và không còn thời gian giành cho việc chăm sóc
sức khỏe và bản thân hắn. Trông nét mặt lộ rõ nét mất ngủ nhưng ánh mắt hắn thì
rạng ngời và đầy sức sống.
Chào anh Điệp, cả tuần nay mới thấy
anh – anh chàng phục vụ nhanh nhảu chào khi hắn bước vào quán.
Ừm, tuần rồi anh bị việc đè em à,
hôm nay phải nghỉ ngơi chút – hắn uể oải trả lời
À, cô gái hôm bữa có gửi lời cám
ơn anh và…cô ấy từ chối ly nước anh mời cô ấy. Em xin lỗi.
Ồ thế à, không sao đâu em, cám ơn
em đã giúp, em cứ giữ như tiền tip nhé - Hắn cười gượng.
Ồ, ca khó rồi – hắn nghĩ thầm
Hắn chọn chỗ ngồi mà hắn hay ngồi,
và nhâm nhi li cà phê sữa quen thuộc, ngắm dòng người qua lại và đôi mắt lim
dim lúc nào không hay, hắn thực sự buồn ngủ
“Cám ơn vì hôm trước đã mời em ly
nước”
Hắn bổng giật mình vì một giọng
nói trong trẻo, hắn tưởng hắn đang mơ, thoáng chống, hắn không làm chủ được
hành vi của hắn, trông hắn thật buồn cười vì đang tìm giọng nói ấy phát ra từ
đâu.
Đi cà phê mà ngủ hả anh? Sự bối rối
của hắn làm cô gái cười mỉm
Ô, xin lỗi, tôi chợp mắt lúc nào
không hay – hắn vụng về trả lời.
Anh ngủ tiếp đi, trông anh có vẻ
mệt, xin lỗi anh vì đã đánh thức anh vì em không biết anh đang chợp mắt – cô gái
thỏ thẻ trả lời có vẻ ái ngại
Không sao, không sao – hắn cuống
lên và quên béng lúc này nên mời cô gái đó ngồi.
Em có thể ngồi cùng bàn anh
không? Hắn ngượng ngùng
Dạ, cám ơn, em có bàn ở đằng kia
rồi, em chỉ muốn cám ơn anh thôi.
À, chuyện nhỏ thôi mà, không có
gì – hắn bối rối
Chào anh
Chào em
“WTF” hắn tự chửi mình, cái gì đang sảy ra với
mình vậy?
Cô ấy đẹp quá – hắn vỗ vào má
mình
Hít thở một hơi dài, hắn lấy lại
bình tĩnh. Lúc này, trên gương mặt hắn hiện lên điều gì đó hy vọng. Hắn tự nhủ “không
lẽ là có duyên”. Với mọi việc, hắn luôn quan niệm may mắn là do con người nỗ lực
mà tạo thành. Nhưng với chuyện tình cảm, hắn mặc định là do cái duyên cái số,
chắc vì hắn chả còn tin vào sự nỗ lực của con người trong chuyện tình cảm nữa
nên hắn phó mặc cho cuộc đời đẩy đưa.
Em trai, lại đây anh bảo, em đưa
tờ giấy này lại cho cô gái ngồi ở kia dùm anh – hắn nói với nhóc phục vụ
Ok anh Điệp – cậu nhóc phục vụ cười
thầm
“Anh mạn phép xin được ngồi bàn
cùng với em được không”
Cô gái khẽ gật đầu
Lấy hết bình tĩnh, hắn nhấc đôi
chân nặng như đeo chì tiến tới chỗ cô gái.
Chào em, anh có thể ngồi được chứ?
Anh ngồi đi ạ?
Đây là lần thứ 4 anh gặp em ở
đây, em thích chỗ này à?
Dạ, em thấy chỗ này hay hay
Nhưng trông em không hợp chỗ này
lắm, già cả như tụi anh mới hợp mấy chỗ này. Em chắc phải đi mấy chỗ dành cho
giới trẻ hoặc nơi nào đó náo nhiệt ồn ào hơn tí chứ lại còn đi một mình?
Hihi em không biết nữa, em chỉ cảm
thấy nhẹ nhàng và bớt lo âu khi ngồi chỗ này thôi.
Như bà cụ non ấy nhỉ? Em làm gần
đây à?
Dạ, công ty em ở tòa nhà đối diện
đó anh.
Em làm công ty nào?
Dạ, em làm marketing anh.
Ồ, hiện giờ mấy bạn trẻ đang
thích ngành này.
Anh có vẻ thích quán café này nhỉ?
Chắc anh là khách quen ở đây vì khi nãy anh chàng phục vụ chỉ cho em anh là người
mời em ly nước hôm bữa.
Một chút bối rối – À, anh cũng
thường xuyên ngồi ở đây, vì anh cũng hay hẹn bạn bè ra đây bàn chuyện. Anh cũng
thích làm việc một mình ở đây vì nó yên tĩnh. Mà hôm bữa, anh mời em không
thành, hôm nay cho anh chính thức mời lại nhé.
Thế thì còn gì bằng, cám ơn anh.
Bằng một cách vụng về, hai người
bắt đầu câu chuyện dài dường như vô tận của mình. Thỉnh thoảng cả hai lại cùng
cười rất vui vẻ.
Ấy chết, 11h rồi, em xin phép về
trước, em có công việc phải đi. Hẹn gặp anh lúc khác và cám ơn anh vì hôm nay –
cô gái vội vàng liếc đồng hồ
Uhm, chào em, rất vui vì được gặp
em. Em đi đường cẩn thận.
Mở cánh cửa chiếc Mercedes c200
màu đỏ, cô ấy vụt lao đi, hắn rướn mắt nhìn theo không khỏi bất ngờ?
Mình làm lòi con mắt ra mới sắm nổi
xe, mà cô bé này mới chắc mới tí tuổi đã có con xe này rồi? Bất ngờ vãi. Nhưng
mà cả buổi, sao cô ấy không hỏi bất kì thông tin gì về mình nhỉ? Con bé này quả
là kì lạ - hắn trầm ngâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét