Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

BA CON QUỶ

BA CON QUỶ


Câu chuyện về ba con quỷ đội lốt người có tên Hồ, Đặng và Đào. Hồ với Đào là nữ đội lốt nam nhi, Đặng là nam đội lốt nữ. ba con quỷ này chả có điểm gì chung cả ngoại trừ tỉnh cảm chúng nó dành cho nhau là trên cả tình bạn

-          Hồ: Đặng ơi, cho Hồ hôn một cái được không?
-          Đặng: Hồ hỏi ý kiến Đào đi,
-          Hồ: Ê Đào, cho tau hôn con bồ mày một cái được không?
-          Đào: Chỉ thơm má thôi
-          Hồ: Đặng, Đào cho rồi, thơm má
-          Đặng: Sao anh lại cho Hồ thơm em, giận.

Thế là Chị Đào và Anh Đặng giận nhau – đây là lần thứ mấy chục hai anh ả giận nhau từ cái ngày mà hai đứa quyết định giành tình cảm.
Tôi xin tự giới thiệu, tôi là người kể câu chuyện này, tôi tên là “Thần Tình Yêu” là thần dược cũng là độc thuốc, tôi có năng lực khiến cho người ta đê mê trong hạnh phúc nhưng cũng có khả năng nhấn chìm con người ta xuống hố xâu vực thẳm của tận cùng khổ đau. Tôi chính là vị thần có sức mạnh vô biên có thể chi phối luôn cả tất cả các thần khác trong vũ trụ. Tôi thay mặt thánh Peter làm bá chủ thiên đàng khi làm cho con người ta ngập chìm trong hạnh phúc khi hai con tim được hòa vào nhau làm một, và có lúc nổi hứng tôi vượt mặt cả Diêm Vương để nhấn chìm con người ta trong đau khổ tột cùng của sự tan vỡ, của sự phản bội, của sự đợi chờ, của sự thất vọng, của dối trá. À mà thôi, tôi xin được quay lại câu chuyện, tự khoe mẽ khoe danh xíu zi được rồi.

Tại sao tôi lại kể câu chuyện này? Đơn giản là vì tôi thích.

Tôi biết ba con quỷ này cách đây cũng hơn hai năm tí xíu, khi mà ba con quỷ này cùng với ba bốn con quỷ khác nữa cùng chung cảnh ngộ “thất tình”. Chúng nó tụ họp với nhau hàng tuần ở các quán nhậu để tha hồ chửi rủa tôi, chửi rủa thứ mà tôi đã tặng cho bọn chúng. Bọn chúng sẵn sàng dùng những lời lẽ thậm tệ nhất để chửi rủa thứ mà bao lâu nay là sản phẩm tôi vẫn tự hào “Tình Yêu”. Thì cũng đúng, cái thứ chết tiệt, vớ vẩn, tào lao, hao tâm tổn trí đó khiến tụi quỷ đã mất biết bao nhiêu nước mắt, biết bao nhiêu thời gian, tâm hồn và thậm chí cả tiền bạc. Bánh xe cuộc đời luôn luôn quay khiến cái tổ quỷ đau khổ vì tình này chỉ còn 3 con hoạt động mãnh liệt ở khu vực Sài Gòn, từ đó những câu chuyện thực sự thú vị mà khiến tôi phải chú ý theo dõi trong xuốt gần hai năm. Bọn chúng – có lẽ là những con quỷ đáng yêu nhất cái địa ngục trái đất.

18h00 chiều tối một ngày nào đó năm 2012: Hồ rủ Đặng đi xem phim, trước giờ với Hồ, Đặng không phải là một con quỷ mà là một thiên thần như cái cách nói hiện nay là “Hot Girl”, vào cái thời điểm này Hồ hơi để ý Đặng vì một phần nhận nhầm tín hiệu đèn xanh từ Đặng, nên Hồ quyết định mời Đặng đi xem phim, thực sự hôm đó trong túi Hồ chả có mấy đồng bạc, nhưng may thay vì một lý do gì đó không còn nhớ hôm đó Đặng không đi được, không những thế Đặng còn kể lể cho một con quỷ các tên Nguyễn – Nguyễn là em bà con của Hồ. Hồi đó Hồ mới ra trường, còn nhát gái lắm, có để ý ai cũng không bao giờ dám công khai hoặc muốn cho người khác biết. Thế nhưng Nguyễn được cơ hội chọc ghẹo thả ga Hồ là dại gái. Hồ tái mắt tái mày và thề sẽ không bao giờ dẫn Đặng đi xem phim bất kỳ một lần nào nữa. Mà đúng thật, hơn 2 năm chơi rất thân sau này, Hồ chưa bao giờ đi xem phim với Đặng bất kỳ một lần nào.

12h00 sáng một ngày nào đó vào năm 2012:
Hồ đang ở quán nhậu với một đám người khác, khi đó đã ngà ngà vì nốc cũng khá nhiều bia,
Đặng đang ở nhà và tâm sự với một thằng tên Vụ Bò Sữa

Hồ: Ngủ chưa Đặng, đang làm gì đó?
Đặng: Đang nói chuyện với gấu anh ơi, chưa có ngủ.
Hồ:……………
Đặng:………….
Hồ: Anh thích em lâu rồi mà nỏ dám nói, giờ em soạn có chồng sắp cưới rồi.
Đặng: thích là phải quất, phải nói liền chơ, bây giờ muộn rồi, nhà em thích Vụ Bò Sựa
Hồ: Bây giờ anh làm có tiền, lo được cho anh rồi, nhưng chưa lo được cho em
Đặng:…………………
Hồ:……………
Tôi vẫn còn nhớ cái chỗ Hồ ngồi nhắn tin cho Đặng là ghế đá ngã tư đường Bắc Hải và Đồng Nai. Chỉ có điều, Đặng còn nói hết toàn bộ cuộc hội thoại cho con quỷ Đào. Hơn 1 ngày sau đó, Đào và Hồ qua nhà Đặng chơi, họ Đào bảo Hồ, nghe nói chú mày tỏ tình với Đặng hả? nghe nói chú mày làm tháng 10 triệu rồi mà chưa nuôi được Đặng…thằng quỷ Đào là Chúa Chế Biến, hắn tổng hợp đủ loại hội thoại và kết hợp thành câu chuyện khiến họ Hồ muốn kiếm nắp cống nào đó để chui tọt xuống và không bao giờ xuất hiện trở lại nữa. Quỷ Đặng lại cho quỷ Hồ một vố còn nhục hơn cú nhục xem phim.

Thế rồi, thời gian qua đi, họ Hồ cũng cố gắng để tìm một ai đó để lấp khoảng trống trong tim. Chỉ tiếc lần này họ Hồ dẫn đối tượng đi Dinh Độc Lập và Sở Thú, những hành động ngu ngốc. Một tối nọ, họ Hồ, họ Đào và quỷ họ Nguyễn trốn họ Đặng đi nhậu thịt chó, nhưng uống Sting dâu, sau đó còn kéo đi ăn chè thái, chè đậu xanh đánh và thập cẩm. Hồ thổ lộ là vừa đưa đối tượng đi chơi sở thú, tiêu tốn hơn 300k mà chả đâu vào đâu, thế là cả bọn được phen cười té ghế. Ông trời cũng có mắt, 12h khuya, cả đám nhắn tin cho nhau bảo đang ngồi trong nhà vệ sinh vì bị Tào Tháo rượt. Vấn đề chưa dừng lại ở đó.

Chiều Chúa Nhật cùng tuần đó, họ Hồ, họ Đặng, họ Nguyễn và họ Đào đi lễ chung ở Nhà thờ Chí Hòa, thừa lúc vắng Hồ, quỷ Đào và quỷ Nguyễn tha hồ kể vụ Dinh Độc Lập và Sở Thú để làm trò cho cả đám quỷ đang tìm trò vui. Họ Hồ được thêm một phen muốn độn thổ. Tai hại là vì những cú ngã vỡ vẩn vậy đã đẩy đưa họ Hồ tới chỗ mất niềm tin vào tình yêu sau này. Nhưng dù sao, câu chuyện Dinh Độc Lập và Sở Thú khốn nạn đó đã trở thành giai thoại của họ Hồ về sau này. Nó trở thành kỷ niệm khó phai trong cuộc đời họ Hồ. Lời khuyên là, đừng bao giờ dẫn đối tượng đi sở thú vì rút cục, bạn sẽ bị đối xử chẳng khác nào một con thú.

Rồi thời gian thấm thoát trôi qua, như định mệnh, họ Đặng và họ Đào thương nhau và yêu nhau trước sự bất ngờ và buồn bã của họ Hồ cũng như những con quỷ khác. Nhưng tình yêu kỳ lạ lắm, những lúc tưởng chừng như hai con người không có điểm chung, không tương lai, không sự ủng hộ lại là lúc tình yêu mạnh mẽ nhất để vượt qua được mọi thứ được gọi là dèm pha, là chống phá cách mạng, là nghi ngờ, là giận dỗi, là hờn ghen. Họ Đặng và họ Đào tới với nhau theo cái cách mà không ai ngờ tới, thậm chí thiên hạ cứ nghĩ họ Đặng phải quen họ Hồ mới đúng vì chí ít họ Hồ cũng đảm bảo duy trì nòi giống tốt hơn cho họ Đặng, họ Hồ cao to hơn, mặt sáng sủa hơn và tham vọng cũng không hề nhỏ. Thế nhưng, tình yêu thuần khiết không hề có quy luật, nó không thể chi phối bởi vật chất, bởi vinh quang, bởi thể xác; tình yêu thuần khiết là tổng hợp những công thức vật lý, hóa học, sinh lý học, tâm lý học, thần học, vớ vẩn học mà không một ai có thể giải thích được, khi giải thích được lý do con người yêu nhau thì tình yêu không còn là tình yêu thuần khiết nữa. Họ Đặng và họ Đào yêu nhau theo cái cách đó, chân thành, giận dỗi, chia tay, tái hợp, chống phá, dèm pha, dấu diếm, công khai, úp, mở vì cơ bản trước mắt không một cơ hội nào dành cho họ. Họ Đặng đang được vẫy gọi bởi tiếng gọi “GIẤC MƠ MỸ” cái mà có thể chia cắt họ mãi mãi vì khoảng cách địa lý. Ngay cả một người luôn lạc quan và chiến lược dài hơi như họ Hồ cũng không thể tưởng tưởng ra được viễn cảnh tươi sáng nào cho hai người kia. Thậm chí có lúc, họ Hồ còn vạch ra con đường “Hôn Nhân” cho hai họ kia đơn giàn vì họ Hồ muốn hai họ hạnh phúc.

Như tôi đã nói ở trên, ba con quỷ này là những con quỷ hiền lành và dễ thương nhất quả đất. Quỷ Hồ được 2,300 tuổi, học Đặng 2,200 tuổi còn họ Đào già hơn chút xíu 2,500 tuổi nhưng nhìn chung thì họ Hồ vẫn là con quỷ già nhất, điên nhất, bệnh hoạn nhất mà thế gian còn chứa chấp. Với loài quỷ, độ tuổi đó là độ tuổi nhạy cảm nhất về mặt tính dục thế mà ba con quỷ này có thể nấu ăn chung hàng tuần, rồi lăn ra giữa nhà ngủ chung mà không quan tâm tới bất cứ điều gì khác trong đời. Vô tư, trong sáng, không vụ lợi, không phân biệt mặc dù môi miệng của mấy con quỷ này toàn tuôn ra những lời vô học thức nhất mà loài quỷ có thể nghĩ ra được. Đương nhiên, quỷ đầu đàn luôn là quỷ Hồ. Hắn ta bệnh hoạn đến mức kẻ bệnh hoạn nhất trên thế giới loài quỷ cũng gọi hắn là sư phụ. Tuy nhiên, hắn là một kẻ chăm chỉ đến khó tin và khó tin nhất đó là hắn là con quỷ học ngu nhất bộ môn “tình yêu học”. Đối với hắn, việc chạy xe máy theo sau hai con quỷ Đặng và Đào là một hạnh phúc, thậm chí hai con quỷ kia còn không dám thể hiện cử chỉ tình cảm quá mức vì sợ họ Hồ buồn, hắn luôn như vậy, chăm chỉ một cách cô độc. Thỉnh thoảng, hắn lại kể việc hắn thích con quỷ cái nào đó hắn mới phải lòng, y như rằng, sau khi kể, chuyện của hắn đổ vở hoàn toàn, đến độ, phương châm của hắn đó là “đừng bao giờ kể chuyện hắn thích ai cho quỷ Đặng, vì đó là con đường nhanh nhất dẫn tới thất bại. Chỉ trong vòng hai năm, hắn đổ vỡ không ít hơn 5 lần, đa phần trong số đó là còn trong trứng nước. Họ Hồ là một kẻ quỷ thất bại thực sự trên đường tình. Như tôi quan sát, trong vòng 2 năm, quỷ Hồ dường như không quen một ai thực sự rõ ràng, trong đầu hắn việc nhìn thấy họ Đặng và Đào hạnh phúc là hắn vui và vui hơn khi thỉnh thoảng hắn coi họ Đặng như của hắn để chọc họ Đào và thỉnh thoảng họ Đào lại đối xử với hắn như mối tình đồng tính. Riết rồi, khó mà phân biệt được ba con quỷ này thuộc giới tính gì, chỉ duy nhất một điều là chúng quá đáng yêu và dễ thương vô tội vạ.

Thế nhưng, cuộc đời vốn luôn quay và dù loài quỷ cũng phải chạy theo để kịp với vòng quay khắc nghiệt đó. Thế giới kim tiền dần đưa ba con quỷ xa nhau hơn, họ Hồ đi theo con đường mới đầy nguy hiểm, họ Đặng lại hiện thực hóa giấc mơ Mỹ của mình bằng tấm VISA đoàn tụ, họ Đoàn đi theo con đường hoàn toàn mới mà có thể trước đây đến mơ hắn cũng không nghĩ là hắn có thể làm “Du học tại sứ sở cờ hoa”. Địa lý thực sự chia cắt ba con quỷ hồn nhiên ngày nào, nhưng lẽ tự nhiên phải thế, ba con quỷ phải lớn lên, phải trưởng thành để rồi sản xuất ra nhiều lũ quỷ con nữa.

Đến đây, tôi thực sự xúc động, tôi không thể cầm nổi nước mắt của mình. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử tam giới, một thiên thần như tôi lại dành hết hơn hai năm để quan sát ba con quỷ này.  Bây giờ mỗi chúng nó lại có một cuộc sống mới với những thử thách đang chờ đợi, vùi dập họ không thương tiếc, tàn phá tuổi thanh xuân, tàn phá nhan sắc, tàn phá chính cái tình cảm mà ba con quỷ đã vun vén trong hơn 2 năm. Tôi là THẦN TÌNH YÊU, nhưng tôi không là vị thần thời gian, thôi không thể quay lại thời gian để cho ba con quỷ này có thể cùng đi lễ chung, cùng đi ăn chung, cùng nấu ăn chung, cùng ngồi hàng giờ liền trên facebook chém gió chung, cùng nói tục, cùng đi bơi, cùng đi chơi nhà banh của trẻ em, cùng đi ăn thịt chó, cùng uống bia, cùng ghẹo nhau, cùng vay tiền nhau và chia sẻ những lúc khó khăn nhất. Tôi cũng không thể khiến thời gian đi nhanh hơn để biết họ sẽ như thế nào trong tương lai. Tôi chỉ biết tiếp tục quan sát họ, cầu mong họ vẫn luôn giữ những điều tốt đẹp nhất trong trái tim.


À còn có điều này nữa, họ Hồ cũng có những lúc chia cắt 2 họ kia vì đơn giản, họ Đặng tuy bé con nhưng rất hung hăng, hiếu chiến, luôn sẵn sàng đưa họ Đào lên thớt để băm nhỏ bằng thứ vũ khí lợi hại đó là “Gậy chọt”, tuyệt chiêu của họ Đặng là “Nhất Dương Chọt”, ả có thể dùng vũ khí này chọt bất cứ ở đâu dù bạn có phòng thủ tốt cỡ nào đi chăng nữa. Tội nghiệp cho họ Đào, nhiều lúc cũng phải đòi chia tay vì những cú chọt quá thốn. Riêng họ Hồ thì tuyệt chiêu đó là “Giáng Long Thập Bát Cãi”, hắn có thể cãi bất cứ chuyện gì, hắn là Chúa Tể của cãi lộn, hắn điêu đến mức mà phải gấp 3 lần hai họ kia gộp lại mới có thể chiến thắng lý lẽ của hắn. Chỉ có duy nhất một lần hắn thua cuộc vì không phân biệt được cá Hú sống ở sông hay ở biển, cá hú có phải là cá tra không. Còn họ Đào tuyệt chiêu của hắn là “Tán Gái Đại Pháp”, hắn là một tay chơi có máu mặt trong giới quỷ, hắn chính là thầy dạy cua gái cho họ Hồ và cũng giúp họ Hồ được đôi ba vụ kha khá. Tiếc là từ khi thương họ Đặng, họ Đào đã mai một đi bản năng sát thủ đó, bây giờ vũ khí của hắn là “Không gì cả” vì điều lớn nhất với hắn lúc này là quỷ Đặng mà thôi. Trước đây Hồ cứ chỉ trích Đặng là gì mà quản lý Đào kỹ quá vậy, phải vô tư và không ai quản lý như Hồ mới vui và tận hưởng cuộc sống. Nhưng giờ đây, Hồ muốn có một ai đó quản lý Hồ. Nhưng với kinh nghiệm hàng ngàn năm làm công tác “Tình yêu” tôi nghĩ họ Hồ sẽ còn vất vả lắm, và tình yêu tuyệt vời như họ Đặng và Đào chỉ là củ cà rốt trước mặt con lừa mà thôi. Nhưng dù sao, tôi cũng sẽ cố gắng để giúp hắn có được điều hắn hàng mong chờ.  

Cuối truyện tôi chỉ muốn nói, tôi thực sự cảm mến ba con quỷ này. Cuộc sống là muôn màu và cũng như một bộ phim, họ phải đóng thật tốt vai diễn của họ, nếu không họ chỉ mãi mãi là vai phụ hay thậm chí là diễn viên quần chúng. Mong ba con quỷ này luôn là diễn viên chính suất xắc trong bộ phim  của cuộc đời họ.

HÀN GẮN TRÁI TIM ANH - CHƯƠNG III - CON BÉ

CHƯƠNG III – CON BÉ
Con bé:

Bốp.

Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay – người đàn ông sặc nồng mùi rượu quát lớn
Loáng choáng vì cái bạt tai long trời lở đất, con bé gục té xuống sàn nhà, hai hàng nước mắt đầm đìa nhưng con bé không nói câu nào. Lặng lặng đi lên lầu, gói gém đồ đạc. Bước ra khỏi nhà, lên xe hơi, con bé đi thẳng không một lời nào thốt ra từ miệng con bé. 

Đã gần 1 năm nay, chuyện này đã bắt đầu sảy ra, ban đầu thì còn lời qua tiếng lại, dần dần, người đàn ông bắt đầu có dấu hiệu thượng cẳng chân hạ cẳng tay với con bé. Và hôm nay là giọt nước tràn ly, không một lời ca thán, không một lời níu kéo, con bé đã thực sự bước ra khỏi căn nhà đó, căn nhà mà chính tay con bé góp phần gầy dựng nên.

Năm nay con bé 29 tuổi, nói là con bé vì thực sự không ai có thể nghĩ cô ấy năm nay đã 29 tuổi và đã cưới chồng được 2 năm nhưng chưa có con. Chồng cô hơn cô 2 tuổi, con trai duy nhất của một quan chức tầm cỡ ở Sài Gòn, con gia đình danh giá, du học ở Úc về và được cất nhắc hẳn vào vị trí quan trọng trong đài truyền hình thành phố. Dường như chồng cô được chuẩn bị sẵn mọi sự sung sướng và hoàn hảo nhất, vì làm ở đài truyền hình nên anh ta tiếp xúc hàng ngày với giới văn nghệ sỹ và đương nhiên, hàng tá cô đào sẵn sàng chết. Với vỏ bọc bên ngoài hào hoa lĩnh lãm, chiến tích tình trường của hắn cũng dài dằng dặc. Không ít trong số đó chịu chết để được hắn tìm cho những vai chính trong phim. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là mối quan hệ “đối tác qua lại” không hơn không kém. Lòng hắn vẫn muốn có một người con gái tự lập, thông minh và có thể khiến hắn bị khuất phục. Và rồi, hắn quen được con bé trong một bữa tiệc chiêu đãi của đài truyền hình và giới doanh nhân sài gòn. Lúc đó cô bé 26 tuổi, đang là giám đốc chiến lược marketing của một tập đoàn nước ngoài. So với tuổi đời thì 26 tuổi quả là quá thành công đối với cô bé. Vào Sài Gòn theo học Marketing tại Đại học Kinh tế thành phố Hồ Chí Minh, với thành thích học tập vô cùng xuất sắc cùng việc tích cực tham gia nhiều các hoạt động ngoại khóa của trường cũng như nhiều dự án marketing do các doanh nghiệp phát động. Cô bé đã được nhận vào làm ngay khi tốt nghiệp cũng như một học bổng thạc sỹ toàn phần về Marketing tại Mỹ. Với thành tích đáng nể như vậy, dù mới 26 tuổi con bé đã trở thành giám đốc chiến lược marketing cho một tập đoàn tư vấn nước ngoài tầm cỡ. Tuy nhiên, trông con bé chả ai nghĩ là nó có thể làm được điều đó, thân hình mảnh khảnh, chắc cũng chỉ 1m56 hay 57 gì đó nhưng rất cân đối. Khuôn mặt thon nhọn, đôi mắt hai mí tròn to trong sáng, mũi không cao nhưng thẳng tắp, bờ môi mỏng và đỏ tươi. Trông con bé giống một hot girl hơn là một nữ doanh nhân. Ấn tượng với nhan sắc và tài năng của con bé, chồng cô đã phải ngả lòng và kể từ buổi tiệc, anh ta dùng mọi cách để tán tỉnh con bé. Và sau hơn 1 năm, hai người đã đi đến hôn nhân, cuộc hôn nhân mà nhiều người chắc hẳn sẽ phải thèm thuồng và ngưỡng mộ vì cặp đôi “vẹn toàn”. Mặc dù vậy gia đình chồng cô không ưa cô vì đơn giản cô suất thân từ gia đình nông thôn bình thường, đã vậy cha mẹ cô còn ly dị nhau chỉ vì mẹ cô ngoại tình đi theo một người đàn ông khác, sống với bố từ nhỏ, cô trở nên mạnh mẽ và độc lập trong cuộc sống. Trong ngày cưới, chỉ có cha cô tham dự và một ít người thân bên họ nội, cái bĩu môi từ mẹ chồng cô khiến cô không khỏi đau lòng. Và hôn nhân đâu phải là kết thúc thành công cho một quá trình yêu nhau, nó mới chỉ là bắt đầu cho một chặng đường gian nan và thử thách hơn nhiều. Quả thật, cuộc sống hôn nhân của cô bắt đầu có những khó khăn và áp lực từ phía nhà chồng, cô đứng giữa 2 con đường, ở nhà và chăm sóc gia đình và phải nghỉ việc hoặc là luôn áp lực từ gia đình chồng. Moị chuyện bắt đầu tệ hơn khi sau gần 1 năm, vợ chồng cô vẫn chưa có con, và mọi thứ bất đầu rạn nứt khi kết quả bệnh viện báo rằng, cô không thể sinh con vì biến chứng từ một tai nạn cô gặp từ nhỏ. Thượng đế không bao giờ đối xử quá tốt hoặc quá xấu đối với đời người, ngài lồng ghép hai chất hóa học độc hại đó lại với nhau theo từng tỉ lệ không quy luật để rồi con người tự mình giải phương trình phản ứng đó để rồi thăng hoa, kết tủa, hóa hơi hóa lỏng hoặc biến mất trong hư vô.
Kể từ cái ngày cô nhận được tin sét đánh đó, gia đình chồng bắt đầu gia tăng áp lực cho cô thậm chí khuyến khích chồng cô đi tìm một người vợ khác, việc không có cháu hoặc thậm chí không có cháu trai sẽ là một điềm gở với họ. Để leo lên được vị trí là “đầy tớ” của hơn 8 triệu dân Sài Gòn, họ đã phải hy sinh phần lớn cuộc đời của họ cũng như tuyệt đối mê tín vào “quý thầy”. Hàng năm, họ chi không biết bao nhiêu tiền của để chạy thầy chạy thánh, khấn kinh, làm công đức để giữ vững cái ngai báu.

“Con trai ông bà tuyệt đối không nên cưới cô ta, đại kị”

Lời thầy phán luôn in đậm trong tâm trí của họ, nhưng vì con trai của ông bà đòi quyên sinh và bỏ luôn vị trí ở đài truyền hình nên ông bà buộc phải nhân nhượng. Cũng chính vì quyết tâm của hắn mà con bé mới đem lòng yêu và nhận lời cầu hôn. Tới bây giờ chồng cô không những không bảo vệ cô mà bắt đầu con đường cũ, cả thèm chóng chán cũng như thỉnh thoảng lại nghe đôi ba tiếng xì xào bàn tán “bị cô vợ giỏi giang nắm thóp, hắn chỉ là một đứa ăn bám đàn bà, ăn bám gia đình chứ chả làm nên được trò trống gì”. Hắn cảm thấy thua thiệt mặc dù hắn cũng ngồi ở ghế chức cao vọng trọng nhưng tất cả là được gia đình sắp xếp, xung quanh hắn chỉ là những kẻ bất tài, chỉ biết mang thân xác để mua vinh quang, là những kẻ nịnh hót. Thế nhưng hắn lại cảm thấy được là chúa tể trị vì kẻ khác chứ không như khi ở nhà, hắn cảm thấy nhỏ bé và thua kém người vợ mà hắn từng ao ước có được và phải mất 1 năm đóng vai diễn kịch để chinh phục. Con người luôn là một đứa trẻ không chịu lớn, bằng mọi giá có được cái họ thèm muốn, tới khi có rồi lại muốn vứt bỏ nó đi. Dần dà cô phát hiện chồng cô có dấu hiệu ngoại tình lần này đến lần khác, mặc dù khóc lóc và khuyên can, cô vẫn bất lực.

Bing bong…. Bing…bong…

Cô vội vàng xuống mở cửa, trước mắt cô là một gã say mèm bên cạnh hắn là một cô ả rất nóng bỏng, gợi cảm với giọng nói ngọt ngào nhưng đôi mắt tự đắc như lia từng lát dao sắc bén cứa vào trái tim con bé. Chồng cô chập choạng lết bước, tay mơn trớn và hôn lấy cô gái ngay trước mặt con bé.
Con bé như đứng như trời trồng, cổ họng nghẹn đắng, nước mắt cứ thể tuôn nhưng không thể cất lên tiếng nấc.  Sau 1 năm kể từ đêm tiệc cưới xa hoa lộng lãy, thế giới như đổ sập dưới chân cô. Cô không còn làm chủ được lý trí, trái tim đau khổ bao lâu nay bây giờ tan thành từng mảnh. Cô như phát điên lao vào cặp tình nhân khốn nạn đó, dùng hết sức bình sinh để tách họ ra nhằm níu lấy một cuộc hôn nhân bế tắc. Cô cũng như bao người đàn bà khác, dù có tài giỏi tới đâu, họ vẫn cần một người đàn ông để chở che cho cuộc đời của họ. Và khi người đàn ông của họ đang bị giành mất trước mặt, họ cũng sẵn sàng làm bất cứ điều gì để níu giữ. Nhưng…

Bốp.

Cô cút ra khỏi nhà tôi ngay – Cú đánh như trời giáng làm con bé ngã vật xuống sàn nhà, đầu óc quay cuồng. Cô không thể ngờ, người chồng mình trọn vẹn yêu thương lại ra tay đánh cô trước mặt một con đĩ và đuổi cô khỏi căn nhà mà trong đó công sức cô vun vén không hề nhỏ.
Con bé không còn khóc, lặng im lên lầu gói gém đồ đạc và bước đi, đầu không hề ngoảnh lại. Ngoài trời, mưa như trút nước.


Đó chính là lúc cô vắng bóng khỏi cái quán café mà hắn đã gặp cô và mong muốn gặp cô lần thứ 3 nhưng bất thành. Sau đó, mất một thời gian đi xa, vứt bỏ mọi thứ sau lưng, cô mới có thể quay lại cuộc sống của chính mình trước đây, một giám đốc marketing trẻ đầy tài năng, yêu nghề, đóng cửa lòng mình và chỉ có công việc làm bầu bạn.

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2014

HÀN GẮN TRÁI TIM ANH - CHƯƠNG II - GẶP

CHƯƠNG II – GẶP

Khi gặp một ai đó tưởng chừng như là nửa kia của bạn, đừng vội vã xin số điện thoại hoặc giữ liên hệ với người đó, bởi vì có duyên ắt bạn sẽ gặp người đó lần nữa

6 tháng sau

Vô tình đối tác hẹn hắn ở quán café nọ. lúc này chuyện cty hắn đã ổn, hắn quyết định không bán không công ty mà chỉ bán 30% cổ phần không biểu quyết có thời hạn trong 10 năm. trong đó 25% cho tập đoàn nước ngoài với giá trị gần 5 triệu đô, 5% hắn vừa bán vừa thưởng cho những nhân sự chủ chốt trong công ty để giữ họ trung thành với công ty. Với nguồn tài chính mới, công ty hắn bắt đầu trở thành 1 thế lực mạnh mẽ, năng động, ngập tràn nhựa sống và sự sáng tạo. Và với những chiến lược phát triển mới, những chuyên gia đánh giá công ty hắn sẽ đủ lực vươn ra và thành công ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Đây thực sự là một hiện tượng kinh doanh và công nghệ trong nước và khu vực. Một công ty non trẻ được sáng lập và điều hành bởi một doanh nhân rất trẻ và đang làm mưa làm gió trên thị trường. Bây giờ, tên tuổi hắn nổi như cồn trong giới doanh nhân và cả giới trẻ như một tấm gương sáng về một thế hệ doanh nhân tự thân lập nghiệp. Hắn cũng hay đi chia sẻ ở các trường đại học và truyền được một tinh thần khởi nghiệp mới cho giới trẻ. Và đương nhiên, các mặt báo và tạp chí nhan nhản tên của hắn, lâu lâu lại có những tờ báo lá cải viết nhăng viết cuội về đời tư của hắn. Tuy nhiên, hắn luôn để bản thân đứng ngoài vòng xoáy đó, cũng chính vì vậy mà các thông tin về hắn lại càng nóng hổi hơn, đặc biệt thông tin, hắn đang quen ai? Đang cặp kè với người mẫu nào? Diễn viên nào? Nhưng thực tế thì, hắn vẫn chưa rung động với bất kỳ ai.

Đang cao trào câu chuyện giữa hắn và đối tác, bất chợt, hắn nhận ra phía trước bàn của hắn có mái tóc ai đó trông quen lắm, bỗng chột dạ hắn tự nhủ “không lẽ là con bé đó”. Lúc này dường như hắn không còn tập trung lắm vào cuộc nói chuyện nữa, mặc dù cố ra vẻ tập trung nhưng thực sự hắn không tập trung nổi.
Này, anh Điệp, anh có sao không vậy? – người đối tác dục hỏi
À, tôi không sao, bỗng dưng tôi thấy choáng.
Có cần tôi đưa anh đi bệnh viện không, trông anh thực sự không ổn lắm;
Không cần đâu, chắc tại vì mấy hôm nay thức quá khuya đọc báo cáo nên chắc tôi hơi mệt thôi, tĩnh tâm tí chắc là ổn rồi.
Thôi, hôm nay cũng nhiều việc quá rồi, tôi xin phép cho anh nghỉ ngơi, anh giữ gìn sức khỏe vì bây giờ cả con tàu khổng lồ này đang nằm trong tay anh lèo lái.
Cám ơn anh, anh cứ đi trước, tôi ngồi đây một lúc, lát tôi sẽ gọi trợ lý đánh xe đưa tôi về. Cám ơn anh vì ngày hôm nay, mong anh thứ lỗi.
Ok, vậy chào anh Điệp, tôi đi trước.
Hắn nhìn chăm chăm vào mái tóc người con gái ở bàn trước mặt, cô ấy ngồi một mình, có vẻ như cô ấy đang nhìn xa xăm vào dòng người đi lại tấp nập trên con đường Lê Lợi hoa lệ.
Có phải cô ấy không nhỉ? – Hắn thầm nhủ
Hắn rời ghế, đi vào nhà vệ sinh, thực ra để hắn có thể nhìn thấy mặt cô ấy khi đi từ phía ngược lại.
Đúng con bé đó rồi. Lòng hắn bổng sướng rơn.
Bây giờ làm sao để nói chuyện với cô ấy bây giờ? Lần này mình không thể mất cơ hội được.
Loay hoay một lúc, hắn liền xé 1 tờ giấy trắng từ cuốn sổ tay và hắn viết gì đó lên tờ giấy, rồi hắn đưa cho anh chàng phục vụ và ra về.
Anh ơi, tính tiền – cô gái gọi anh chàng phục vụ với giọng nhỏ nhẹ.
Dạ, chị ơi, có người thanh toán dùm chị rồi ạ - anh phục vụ nhanh nhảu đáp
Ủa, ai vậy?
Dạ, anh ấy là khách quen ở đây, ngồi ngay bàn sau chị, ảnh ấy còn để lại mẩu giấy này cho chị.
“Chào em, mong em đừng hiểu lầm, vì anh không biết phải chủ động như thế nào cả? cách đây 6 tháng, anh đã vô tình thấy em ở đây, và bây giờ anh gặp lại, anh muốn có thể làm quen hay đại loại thế, nếu có thể, lần sau nếu gặp em ở đây, anh xin được phép mở lời nhé – Điệp”
Cám ơn anh, nhưng em xin phép vẫn sẽ trả phần của em, và chuyển lời cám ơn tới người đó dùm em. Cô gái cười mỉm nói với chàng phục vụ– nụ cười có thể khiến trái tim dù lạnh giá nhất cũng tan chảy tức thì. Rồi cô ấy rời bàn đi và để tờ giấy kia lại trước sự hụt hẫng của chàng phục vụ, mặc dù ảnh ta chỉ là người mang dùm tờ giấy đó mà thôi vì đơn giản ảnh biết rõ anh Điệp là ai.
Bẵng đi một tuần, mặc dù hắn thực sự muốn quay lại quán café nọ nhưng công việc thực sự quá nhiều với hắn, dường như hắn chỉ ngủ 4 tiếng mỗi ngày và không còn thời gian giành cho việc chăm sóc sức khỏe và bản thân hắn. Trông nét mặt lộ rõ nét mất ngủ nhưng ánh mắt hắn thì rạng ngời và đầy sức sống.
Chào anh Điệp, cả tuần nay mới thấy anh – anh chàng phục vụ nhanh nhảu chào khi hắn bước vào quán.
Ừm, tuần rồi anh bị việc đè em à, hôm nay phải nghỉ ngơi chút – hắn uể oải trả lời
À, cô gái hôm bữa có gửi lời cám ơn anh và…cô ấy từ chối ly nước anh mời cô ấy. Em xin lỗi.
Ồ thế à, không sao đâu em, cám ơn em đã giúp, em cứ giữ như tiền tip nhé - Hắn cười gượng.
Ồ, ca khó rồi – hắn nghĩ thầm
Hắn chọn chỗ ngồi mà hắn hay ngồi, và nhâm nhi li cà phê sữa quen thuộc, ngắm dòng người qua lại và đôi mắt lim dim lúc nào không hay, hắn thực sự buồn ngủ
“Cám ơn vì hôm trước đã mời em ly nước”
Hắn bổng giật mình vì một giọng nói trong trẻo, hắn tưởng hắn đang mơ, thoáng chống, hắn không làm chủ được hành vi của hắn, trông hắn thật buồn cười vì đang tìm giọng nói ấy phát ra từ đâu.
Đi cà phê mà ngủ hả anh? Sự bối rối của hắn làm cô gái cười mỉm
Ô, xin lỗi, tôi chợp mắt lúc nào không hay – hắn vụng về trả lời.
Anh ngủ tiếp đi, trông anh có vẻ mệt, xin lỗi anh vì đã đánh thức anh vì em không biết anh đang chợp mắt – cô gái thỏ thẻ trả lời có vẻ ái ngại
Không sao, không sao – hắn cuống lên và quên béng lúc này nên mời cô gái đó ngồi.
Em có thể ngồi cùng bàn anh không? Hắn ngượng ngùng
Dạ, cám ơn, em có bàn ở đằng kia rồi, em chỉ muốn cám ơn anh thôi.
À, chuyện nhỏ thôi mà, không có gì – hắn bối rối
Chào anh
Chào em
 “WTF” hắn tự chửi mình, cái gì đang sảy ra với mình vậy?
Cô ấy đẹp quá – hắn vỗ vào má mình
Hít thở một hơi dài, hắn lấy lại bình tĩnh. Lúc này, trên gương mặt hắn hiện lên điều gì đó hy vọng. Hắn tự nhủ “không lẽ là có duyên”. Với mọi việc, hắn luôn quan niệm may mắn là do con người nỗ lực mà tạo thành. Nhưng với chuyện tình cảm, hắn mặc định là do cái duyên cái số, chắc vì hắn chả còn tin vào sự nỗ lực của con người trong chuyện tình cảm nữa nên hắn phó mặc cho cuộc đời đẩy đưa.
Em trai, lại đây anh bảo, em đưa tờ giấy này lại cho cô gái ngồi ở kia dùm anh – hắn nói với nhóc phục vụ
Ok anh Điệp – cậu nhóc phục vụ cười thầm
“Anh mạn phép xin được ngồi bàn cùng với em được không”
Cô gái khẽ gật đầu
Lấy hết bình tĩnh, hắn nhấc đôi chân nặng như đeo chì tiến tới chỗ cô gái.
Chào em, anh có thể ngồi được chứ?
Anh ngồi đi ạ?
Đây là lần thứ 4 anh gặp em ở đây, em thích chỗ này à?
Dạ, em thấy chỗ này hay hay
Nhưng trông em không hợp chỗ này lắm, già cả như tụi anh mới hợp mấy chỗ này. Em chắc phải đi mấy chỗ dành cho giới trẻ hoặc nơi nào đó náo nhiệt ồn ào hơn tí chứ lại còn đi một mình?
Hihi em không biết nữa, em chỉ cảm thấy nhẹ nhàng và bớt lo âu khi ngồi chỗ này thôi.
Như bà cụ non ấy nhỉ? Em làm gần đây à?
Dạ, công ty em ở tòa nhà đối diện đó anh.
Em làm công ty nào?
Dạ, em làm marketing anh.
Ồ, hiện giờ mấy bạn trẻ đang thích ngành này.
Anh có vẻ thích quán café này nhỉ? Chắc anh là khách quen ở đây vì khi nãy anh chàng phục vụ chỉ cho em anh là người mời em ly nước hôm bữa.
Một chút bối rối – À, anh cũng thường xuyên ngồi ở đây, vì anh cũng hay hẹn bạn bè ra đây bàn chuyện. Anh cũng thích làm việc một mình ở đây vì nó yên tĩnh. Mà hôm bữa, anh mời em không thành, hôm nay cho anh chính thức mời lại nhé.
Thế thì còn gì bằng, cám ơn anh.
Bằng một cách vụng về, hai người bắt đầu câu chuyện dài dường như vô tận của mình. Thỉnh thoảng cả hai lại cùng cười rất vui vẻ.
Ấy chết, 11h rồi, em xin phép về trước, em có công việc phải đi. Hẹn gặp anh lúc khác và cám ơn anh vì hôm nay – cô gái vội vàng liếc đồng hồ
Uhm, chào em, rất vui vì được gặp em. Em đi đường cẩn thận.
Mở cánh cửa chiếc Mercedes c200 màu đỏ, cô ấy vụt lao đi, hắn rướn mắt nhìn theo không khỏi bất ngờ?

Mình làm lòi con mắt ra mới sắm nổi xe, mà cô bé này mới chắc mới tí tuổi đã có con xe này rồi? Bất ngờ vãi. Nhưng mà cả buổi, sao cô ấy không hỏi bất kì thông tin gì về mình nhỉ? Con bé này quả là kì lạ - hắn trầm ngâm.

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

HÀN GẮN TRÁI TIM ANH - CHƯƠNG I: HẮN

CHƯƠNG I – HẮN

Đàn ông: khi thất bại trong tình yêu, cách thông thường họ chọn để giảm bớt nỗi đau trong tim đó là công việc

Trong lồng ngực, hai quả tim loạn nhịp đập kéo theo những nhịp thở không đều, ngắt quãng trong chốc lát lại bặt ngưng. Bốn cánh tay lúc này dường như không còn giá trị và trở nên thừa thải. Đôi tai nóng đỏ, làn da sởn gai, và vòm miệng bỗng dưng khô đi. Và cứ như thế hai bờ môi rung rung chạm vào nhau, nhẹ nhàng, vụng về, bồi hồi của nụ hôn đầu tiên sau những ngày tháng thử thách, thăm dò và đấu tranh.

3 năm trước:

Hắn:

Hắn đang ngồi dán mắt vào cái màn hình laptop, đôi tay gõ lia lịa trên bàn phím, thỉnh thoảng hắn lại nhìn lên xa xăm đánh một hơi dài và lại tiếp tục dán mắt vào màn hình. Dường như chả có gì có thể tác động tới hắn vào lúc này mặc dù hắn đang ngồi ở một trong những quán café tấp nập nhất quận 1. Xung quanh hắn, đa phần là giới doanh nhân, văn phòng đang trao đổi về công việc. Nhưng riêng hắn, hắn chọn 1 góc khuất nhất của quán, ly cà phê sữa đá pha sẵn của hắn bây giờ đã trở thành hai màu riêng biệt, café ở dưới và nước lã bên trên, tuy nhiên, hắn chả buồn quan tâm. Trông hắn dường như già hơn rất nhiều so với cái tuổi 26 của hắn, mái tóc hơi xoăn vuốt ngược trông lãng tử như anh chàng Luke Evans trong phim Fast & Furious 6, hàng ria mép và chỏm râu lấm tấm dưới cằm làm cho hắn già dặn và  có chút gì đó hơi Sở Khanh, đó là chưa kể đến bộ đồ hắn đang mặc, sơ mi trắng, quần tây xanh đen và đôi giày tây kiểu Ý bóng loáng, có vẻ như hắn là một người rất chỉn chu về ăn mặc và hơi hướng quý ông Châu Âu. Tuy nhiên, đối nghịch tất cả đó là đôi mắt buồn thẳm, sâu hút như đang dấu một điều gì đó đang làm hắn rất khổ tâm và trăn trở. Hắn tiếp tục lướt những ngón tay trên bàn phím, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên hít một hơi thật dài, thở ra, lắc đầu, 3 ngón tay cấu mạnh vào trán rồi lại tiếp tục gõ.

26 tuổi hắn đang là Giám đốc điều hành của một công ty công nghệ do chính hắn lập ra 2 năm về trước. Chỉ trong 2 năm, công ty hắn đã trở thành một trong những hiện tượng trong giới doanh nhân và công nghệ của cả nước. Công ty ăn nên làm ra một cách nhanh chóng, tuy nhiên hắn vẫn muốn giữ mô hình công ty TNHH theo mô hình Gia Đình. Việc sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở thôn quê, nhà đông con, cha mẹ già yếu, phải đau thương và nước mắt lắm, hắn mới là người duy nhất trong gia đình được đi học Đại học. Vì thế hắn chỉ muốn công ty của hắn mãi dành cho gia đình hắn, mặc dù trong bộ máy điều hành, ngoài hắn ra thì chẳng có ai là người thân của hắn cả, gia đình chỉ là nơi động viên tinh thần mạnh mẽ cho hắn mà thôi. Hắn thực sự cô đơn trên con đường mà hắn chọn. Gần đây với sức ép của sự tăng trưởng, để giữ những người tài, để tồn tại trong thế giới kim tiền, hắn buộc phải chuyển công ty thành Công ty cổ phần và có rất nhiều nhà đầu tư ngoại lẫn Việt đang lăm le nuốt chửng công ty hắn với túi tiền khổng lồ. Hắn đang đứng giữa ngã rẽ định mệnh của cuộc đời hắn, và suốt cả tuần, hắn dường như biến mất khỏi công ty. Mọi hoạt động ở công ty có thể tự vận hành mà không cần có hắn, hắn muốn đi đâu đó thật xa cái Sài Gòn đầy náo nhiệt, nhưng hắn lại không muốn nhấc cái thân mình đi đâu hết, vì dù có đi xa bao nhiêu nhưng lòng và tâm trí còn vướng quá nhiều thì cũng chả được gì. Và rồi, hắn loanh quanh hết ngóc này hết ngách nọ trong Sài Gòn, có lúc hắn mặc quần đùi, chạy xe đạp, uống café. Lúc hắn lại đánh xe hơi, lúc thì hắn dùng con Cup 50 cà tàng rảo khắp thành phố. Hôm nay thì hắn rất bảnh trai trong bộ đồ công sở đắt tiền và chỉnh chu. Và hắn đang chat facebook và zalo, 7 hộp thoại đang nhập lia lịa, một lúc hắn chat với 7 người. Hộp thoại nào cũng đầy ắp hình động trái tim, yêu thương vui nhộn, có vẻ như người đang chat với hắn có nhiều cảm tình với hắn lắm. Tuy nhiên, không một nụ cười là hiểu hắn chả có hứng thú gì, hắn chỉ đang cố tìm những thứ khác ngoài công việc để làm cho đầu óc hắn giãn ra mà thôi. Từ lúc lập công ty tới giờ, hắn suốt ngày chỉ có công việc, hắn mê công việc đến quên ăn quên ngủ, chỉ có một điều duy nhất khiến hắn tạm quên đi công việc đó là gia đình hắn, cha mẹ hắn và mấy đứa cháu nhỏ. Rồi những cuộc tình tan vỡ, những lần bị phản bội, hắn dường như đã không còn niềm tin vào tình yêu hay phụ nữ. Hắn nghĩ “gái gú như cỏ cú ngoài đồng” chỉ tổ làm hắn yếu đuổi, vướng bận và khổ đau mà thôi. Trái tim hắn dường như đã chết, khô héo và chỉ có chỗ cho gia đình hắn. Tình yêu nam nữ đối với hắn đã không còn tồn tại. Bạn bè hắn cũng toàn lũ con trai và miệng chúng nó chằng bao giờ thôi ngưng nghỉ bàn tán về gái. Dường như đề tài về gái vẫn luôn là muôn thuở đối với cánh đàn ông. Hắn cũng không phải tay vừa trong việc tám dóc về gái, người như hắn đâu có thiếu mấy cô vây quanh. Nhưng dường như hắn vẫn không tin và mở lòng với bất kỳ ai. Tụi bạn hắn luôn bảo hắn “ừ đại em nào rồi vớt đi, Qwerty lắm rồi cũng chán chứ hả?” Nhưng hắn vẫn cứ cười trừ cho qua chuyện “chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau”. Dường như những chuyện tình mà hắn đã trải qua đã tàn phá nặng nề trái tim hắn, khiến 1 người 26 tuổi đang phong độ cả công việc, tiền tài, danh vọng lẫn sức khỏe lại không thèm để ý tơi bất kỳ ai. Hắn sợ.

Quái…con bé đó làm quái gì…ở đây? Vô tình ngước lên và thở dài, hắn vô tình gặp thấy một cô bé cực xinh trong cái váy màu đỏ nhung vào mua café. Cho dù hắn chai sạn con tim, nhưng phẩm chất của một chàng trai trẻ tuổi 26 vẫn là một con thú săn mồi hung hãn bên trong hắn, chỉ cần một cái liếc mắt, hắn có thể bắt gặp một hot girl nào đó từ đàng xa.

Cái quán này là giành cho toàn bô lão, con bé đó uống được cái thứ nước gì ở đây cơ chứ? Hắn suy nghĩ. Nhưng rồi, hắn buông thõng “đó là bể khổ” rồi lại tiếp tục tập trung vào 7 hộp thoại không ngừng chớp sang. Hắn chẳng bao giờ cố xin số điện thoại hay cố tán tỉnh một ai mà hắn chỉ mới gặp lần đầu vì hắn nghĩ “có duyên ắt sẽ tới, nếu không vô tình gặp lại được 3 lần thì tức là không có duyên. Mà đúng thật, mấy năm rồi kể từ “dạo đó”, hắn chẳng còn quen cô nào cả.

Ngày kế tiếp:

Hôm nay hắn mặc 1 bộ đồ thật chất: áo thun không cổ màu tro, quần jean đen, 1 đôi boot màu xám cổ thấp trông rất bui bặm. Vẫn ngồi chổ cũ và cũng dán mắt vào màn hình cái Kindle fire đọc tiểu thuyết. Hắn là một con ghiền tiểu thuyết, ngoại trừ công việc và gia đình, sở thích ngốn hàng giờ của hắn mỗi tuần đó là tiểu thuyết đặc biệt là các tiểu thuyết mang hơi hướng khoa học. Chốc lát, hắn ngừng đọc, với lấy ly café nhấp một ngụm. Bất chợt, hắn lại thấy cô bé hôm qua. Hôm nay, cô ấy bận một bộ váy cup trắng trông chững hơn tuổi cho với hôm qua với gương mặt trông có vẻ man mác buồn. Hơi chột dạ, hắn tự hỏi “2 lần”, lần này hắn để ý hơi con bé đó mua gì? Café đen ư? Chắc hẳn nhỏ đó mua cho ai chứ hắn không chắc là cô ấy uống. Vì ngay bản thân hắn, café đen chả có gì có thể hấp dẫn hắn được, với hắn café đen là thứ nước đen thui, đắng nghét và khó nuốt. Với hắn bao đời nay, café sữa đá vẫn là thứ dinh dưỡng hắn nạp hàng ngày.

Hắn chú ý tới con bé đó, mái tóc nhuộm nâu đỏ, uốn theo dợn sóng lớn. Hắn thích con gái có mái tóc này, hắn thích được vuốt tóc phụ nữ và hôn nhẹ lên đó, và quá lâu rồi hắn quên mất cảm giác đó. Kể từ cái dạo mà đã lấy đi cảm xúc tình yêu của hắn. Trông cô ấy nhẹ nhàng quá, làm trái tim hắn hơi rung động. Nhưng ngay lập tức, hắn tự dằn lòng mình và lại tập trung vào việc đọc sách. Tuy vậy, hắn vẫn cố liếc nhìn con bé khi nó bước ra khỏi quán và đi vào tòa nhà đối diện. Hắn nghĩ, trông con bé trẻ quá, chắc là sinh viên mới ra trường hoặc thực tập gì đó. Nhưng cái cách ăn mặc thì có vẻ như gia đình cũng có điều kiện và cũng biết cách ăn mặc rất giống dân công sở. Chả hiểu sao, hắn tiếp xúc với hàng tá phụ nữ, mà hắn chả thấy rung động, tự dưng một người xa lạ hắn lại cảm thấy có điều gì đó “hơi không ổn”. Kinh nghiệm bao năm trên thương trường và linh tính mách bảo hắn sẽ có một điều gì đó với con bé này.

Sau hôm đó, đầu óc hắn cứ suy nghĩ về con bé đó. Hình ảnh mái tóc nâu đỏ dợn song cứ lởn vởn trong đầu hắn. Hắn tự nhủ, nếu mai mà còn gặp con bé đó hắn sẽ chủ động hỏi chuyện.

Ngày kế tiếp, như thường lệ gần đây, hắn lại ngồi ngay góc khuất của café nhưng có khác một điều đó là trong lòng hắn đang chờ một con bé xa lạ. Nhưng xui cho hắn, nguyên cả một buổi sáng nhưng hắn chả thấy cô ấy đâu. Hắn bồn chồn, vừa đọc sách lại vừa ngẩng lên để tìm kiếm trong vô vọng. Kinh nghiệm trên thương trường không thể che dấu đi nỗi thất vọng trong đôi mắt hắn. Hắn thầm nhủ “haiz…, biết ngay mà, lúc nào dự định là y như rằng thất bại, phụ nữ chỉ tổ làm ta đau khổ mà thôi”. Hơi nuối tiếc, nhưng với kinh nghiệm đau thương tình cảm của hắn, chắc rồi hắn cũng sẽ quên nhanh thôi.

Mặc dù vậy hắn vẫn nhớ tới con bé đó, mái tóc đó cứ ám ảnh hắn, hắn có ý định sẽ tìm thông tin của cô ấy, dự định sẽ nhờ thu ngan của quán café để ý dùm, nhưng hắn lại nghĩ, ko có duyên thì ko phải cố làm gì


Từ ngày hôm đó, hắn không ghé vào quán nữa, mà tập trung vào công việc, hắn cần phải giải quyết triệt để tương lai của công ty hắn

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014

LÀM SAO ĐỂ NÓI TIẾNG ANH LƯU LOÁT

Có mấy bạn hỏi mình là làm sao để nhanh chóng nói được lưu loát tiếng Anh, mất bao lâu để nói tiếng Anh..........??? kèm theo đó là những câu nói "giá như": giá như hồi cấp 2,3 đã chăm chỉ học tiếng Anh hơn thì bây giờ là ngon lành rồi, giá như hồi Đại học chịu đi học tiếng Anh là bây giờ đã có được việc tốt rồi...cách đây hơn 2 năm, mình cũng đã từng hối hận và nói câu giá như hồi học Đại học mình đã chăm chỉ học tiếng Anh, mỗi ngày một ít thôi thì lúc chuẩn bị ra trường không phải chạy cấp tốc để lấy TOEIC hay đã không bỏ lỡ những cơ hội với mức lương >1,000 usd/tháng. Từ đó mình đã quyết tâm không bao giờ phải nói câu "giá như...đã Tiếng Anh" một lần nào nữa trong đời. Kể từ giây phút đó, mình đã dùng mọi cách, mọi phương thức: ra công viên quận 1, gắng tìm cơ hội tiếp xúc với  sếp là người Nhật, tham gia câu lạc bộ, chuyển điện thoại, Facebook....bằng ngôn ngữ tiếng Anh, tìm gặp gỡ và chơi với những người bạn giỏi tiếng Anh, tập viết rồi nhờ họ sửa dùm...trong đó có những người bạn bây giờ là giáo viên tiếng Anh rất suất xắc, ngoài ra còn nghe nhạc, xem phim, xin vào các trung tâm làm trợ giảng cho giáo viên nước ngoài, đi dạy kèm tiếng Anh, lập nhóm sử dụng tiếng Anh trên facebook, đi học chương trình thạc sỹ nước ngoài bắt buộc sử dụng 100% tiếng Anh và tất cả mọi cách miến là có tiếng Anh. Không phụ lòng quyết tâm, sau 1 năm mang tính chất quyết định đó, tiếng Anh đã tiến bộ nhanh chóng và đến ngày hôm nay thì đang dần hái quả ngọt từ sự cố gắng của mình.
Mình chia sẻ ở đây không phải để khoe khoang, vì mình chưa là gì so với thiên hạ hết, hàng ngày mình vẫn cố gắng học hỏi và trao dồi hơn nữa để cải thiện mình hơn, để không bị mấy giáo viên bạn dìm hàng ^.^ 
Thuyết trình tại lớp MBA

Cái Mình muốn nói là những bạn đang nổ lực để cải thiện tiếng Anh của mình, đừng nghĩ về quá khứ và nói câu giá như hay như nói rằng tại vì mình ở tỉnh lên không có điều kiện sử dụng tiếng Anh như mấy bạn Sài Gòn được tiếp xúc tiếng Anh từ bé...Mình cũng ở làng quê lên Thành Phố lập nghiệp, cũng từng tự ti như thế nhưng hãy bỏ ngay suy nghĩ đó. Ngay thời điểm này, ra quyết định là sẽ không bao giờ để mình phải hối hận và nói câu nói đó thêm 1 lần nào nữa trong cuộc đời, thực sự quyết tâm và đặt cho mình 1 mục tiêu cụ thể: trong 6 tháng, 1 năm hay 2 năm tới mình sẽ nói tiếng Anh lưu loát thậm chí như người bản xứ. Sau đó gác những thứ chưa quan trọng lắm qua một bên, tập trung điên cuồng cho mục tiêu tiếng Anh đó. Mình cam đoan chắc chắn rằng, các bạn sẽ thấy bất ngờ và ngạc nhiên về tiếng Anh của mình. Khi đó mình tin rằng, các bạn sẽ cảm thấy điều tuyệt vời của ngôn ngữ, cái đẹp và phong phú của tiếng Anh nếu không nói là vô cùng quyến rũ và nóng bỏng, càng tìm hiểu càng yêu nó hơn.
Nếu bạn nào chưa đủ quyết tâm, hãy tới gặp mình, hy vọng mình sẽ truyền cho các bạn ít động lực tích cực để quyết tâm hơn, hoặc ai đang mất niềm tin thì cũng có thể gặp mình. Chúc các bạn thành công.


NHĂNG CUỘI

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

ĐI TÌM Ý NGHĨA CUỘC ĐỜI

Mấy hôm nay, có quá nhiều sự kiện xảy ra: một chút buồn chuyện tình cảm, đứa bạn thân nhất đi định cư ở Mỹ, những khó khăn và thất bại dồn dập trong công việc, nỗi nhớ cha mẹ và gia đình khi nhận được cuộc gọi của cha mẹ ở quê, một thói quen mới hình thành - đọc tiểu thuyết và tập viết tản văn, tiểu thuyết hay đại loại thế cho riêng mình, một lời đề nghị du học ở Mỹ...khiến tôi thực sự suy gẫm rất rất nhiều về ý nghĩa cuộc đời này - cái mà bất kỳ ai cũng dành cả đời để kiếm tìm. Vậy rốt cuộc, điều gì tạo nên ý nghĩa, là mục đích thực sự của mỗi người chúng ta khi được tạo ra trên thế giới này???
Cuốn tiểu thuyết mà tôi đang đọc dày gần 500 trang, một tiểu thuyết cực kỳ nổi tiếng đã được dựng thành phim của tiểu thuyết gia lừng lẫy Dan Brown - Thiên Thần và Ác Quỷ - một tiểu thuyết thuộc thể loại khoa học giả tưởng có thiên hướng tôn giáo và lịch sử - trong đó có trích đoạn khi giáo sư Langdon gặp giám đốc CERN - viện nguyên tử Châu Âu - nơi sáng tạo ra world wide web, các hạt phản vật chất, nơi nghiên cứu về bản chất của vũ trụ..."đa phần các câu hỏi trên thế giới đã được khoa học giải đáp, chỉ còn một số câu hỏi thuộc dạng bí truyền là chưa được giải đáp như: con người là gì? Chúng ta bắt nguồn từ đâu? Chúng ta làm gì ở thế giới này, ý nghĩa cuộc đời này là gì? Vũ trụ là gì? Khởi nguyên của mọi thứ trong vũ trụ là gì?...
Cách đây gần 4 năm, tôi đọc cuốn sách "Triệu phú đô la 14 tuổi" có trích đoạn "trong cuộc đời có 2 thời điểm hạnh phúc nhất, đó là lúc chúng ta được sinh ra và lúc chúng ta biết chúng ta sinh ra để làm gì?
Như vậy, chung quy lại, tất cả đều xoáy vào câu hỏi "ý nghĩa của việc chúng ta được sinh ra và tồn tại trên thế giới này là gì?"
Chắc hẳn, mỗi người sẽ có những mục tiêu khác nhau và định nghĩa khác nhau về cuộc sống. Đối với một số người, họ phải là những lãnh tụ, những chính trị gia nhằm cống hiến cuộc đời để thay đổi thế giới, làm cho thế giới tốt đẹp hơn. Đối với một số, họ muốn trở thành những doanh nhân nhằm mang đến những sản phẩm hoặc dịch vụ nhằm phục vụ khách hàng từ đó học trở nên giàu có và tự do tài chính. Hoặc như giới nghệ sỹ, họ muốn để tại những tác phẩm ý nghĩa cho đời. Hay đơn giản chỉ là có một công việc để làm, có một người để yêu, một mái ấm để trú ngụ...hoặc nhẹ nhàng hơn là 2 người yêu nhau và cùng vượt mọi thử thách để đi với nhau tới cuối con đường? Hoặc thậm chí như khủng bố IS (tổ chức nhà nước Hồi giáo tự xưng) thì tử vì đạo là cách nhanh nhất để đạt hạnh phúc viên mãn trên thiên đàng.
Có đôi người nghĩ, cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi kiếm thật nhiều tiền...nhưng câu hỏi đặt ra là bao nhiêu sẽ được gọi là nhiều? 1 triệu đô hay tỷ đô? Và con người thường dành cả đời để kiếm tiền. Đôi người nghĩ, ý nghĩa khi mình tìm được hạnh phúc. Vậy hạnh phúc là gì? Điều gì tạo nên hạnh phúc? Có câu nói nổi tiếng "hạnh phúc, thành công là 1 quá trình chứ không phải là một điểm đến". Nhưng làm sao chúng ta tìm được hạnh phúc của mình? Có nhiều người sống hết cuộc đời vẫn chưa biết họ đang làm gì trên thế giới này?
Ý nghĩa cuộc sống đó là vật chất hay thứ gì đó vô hình không tồn tại khó nắm bắt? Đôi khi tôi tự hỏi, nếu mình không được sinh ra thì sẽ như thế nào? Tại sao tạo hóa lại gửi mình tới với cuộc đời này? Mình đang sống và chiến đấu vì cái gì? Tại sao lại phải đi học? Có lúc ý nghĩa của cuộc sống là tìm ra niềm đam mê của chính mình, dấn thân sống với niềm đam mê đó, hay tìm được một nữa yêu thương và cùng nhau phấn đấu cho một mục đích cao đẹp cho cuộc đời. Riêng theo tôi nghĩ, bạn càng sớm hình dung được ý nghĩa của cuộc đời bạn, bạn sẽ sớm thành công và hạnh phúc. Thành công và hạnh phúc ở đây không chỉ hiểu theo khía cạnh vật chất bạn làm được bao nhiêu tiền, vì nếu lấy tiền làm thước đo thì cuộc đời chả còn ý nghĩa mặc dù thời đại nay là thời đại kim tiền. Khi con người đổ xô và sống mục đích vì tiền thì thực sự xã hội sẽ đi xuống. Vì sự thật tại Việt Nam, một cô gái làm nghề matxa còn có thu nhập cao hơn nhiều 1 giảng viên đại học, chỉ cần khoe thân như một vài "hot girls" thời nay cũng có thu nhập cao hơn một cử nhân ra trường (ở đây không có ý phê phán bất cứ ngành nghề nào, vì tất cả cũng là hoàn cảnh và mưu sinh). Tôi cũng như đa phần anh em từ tỉnh vào thành phố lập nghiệp, mục tiêu đó là kiếm thật nhiều tiền, mua được nhà ở thành phố, có xế hộp...như vậy thì cuộc sống mới thực sự ý nghĩa. Nhưng biết đâu được, khi có tất cả những thứ đó trong tay bằng cách đánh đổi thời gian, trí tuệ, công sức...thì nhận ra rằng, ý nghĩa cuộc đời mình đơn giản hơn rất nhiều.
Chung quy lại sau một hồi lan man, tôi vẫn chưa có được định nghĩa cho riêng mình. Đôi lúc tôi thấy tiền bạc quá là ý nghĩa và chăm chăm để có thật nhiều. Nhưng cũng có lúc tôi chỉ cần ai đó tâm sự và bên cạnh để tôi dựa vào. Cũng có lúc tôi không cần bất cứ thứ gì khác ngoài cha mẹ mình được khỏe mạnh. Rồi biết đâu có lúc, tôi chỉ cần được sống thêm 1 ngày để nói lời yêu thương với gia đình của mình? Dù sao đi nữa, miễn là chúng ta không mất đi niềm tin vào cuộc sống, chúng ta hẵng còn sức lực để tìm kiếm ý nghĩa cho cuộc đời.
Trước khi kết thúc, tôi nhớ tới một lời chỉ bảo của một người đàn anh rất thành đạt không chỉ tài chính, địa vị xã hội và còn học vấn cũng như cống hiến cho xã hội "Em à, anh em mình đều từ hai bàn tay trắng, chỉ có một cách duy nhất để thành công đó là sống cho người ta thương" cho tới bây giờ, đây vẫn là kimui chỉ nam tuyệt vời cho bước đường tìm ý nghĩa cuộc sống của tôi. Và ngoài ra, nỗ lực mỗi ngày để báo hiếu cho cha mẹ cũng là một điều mang lại ý nghĩa của cho cuộc đời chúng ta rồi
                               

Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

BÀN VỀ GIÁO DỤC - TRONG CUỘC ĐỜI, CÓ HAI THỜI ĐIỂM CHÚNG TA HẠNH PHÚC NHẤT, MỘT LÀ LÚC CHÚNG TA ĐƯỢC SINH RA, HAI LÀ LÚC CHÚNG TA BIẾT SINH RA ĐỂ LÀM GÌ

Q1, Sài Gòn, 2-6, 1h30 sáng. Tình trạng cá nhân hiện tại: mát mẻ(ngồi dưới máy lạnh), tuy vừa có một ngày nặng nề nhưng sau một vài thủ thuật bây giờ đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn, có phần sảng khoái không hề nhẹ, bụng hơi đói tuy mới làm 1 bịch sữa tươi. Và bắt đầu chấp bút cho một cái đề tài xưa như trái đất "Giáo Dục" cái mà tôi có đề cập ở bài viết trước đây, cũng trên blog này "Thằng cháu tôi nó đòi nghỉ học". Mấy ngày hôm nay, tôi  suy tư nhiều chuyện từ Thế Giới, Chính trị, Kinh tế, Xã hội, Tôn giáo...Dự là sắp tới sẽ có vài bài viết về mấy chủ đề này. Tối hôm qua thì có ngồi nhậu với thầy Võ Trọng Phúc, một người đàn anh trong ngành Giáo dục, cùng nhau trao đổi với nhau về chiến lược phát triển mảng giảng dạy Tiếng Anh tại hội quán tiếng Anh KUDU mà tôi đang tâm huyết gầy dựng. Tối nay thì lại có 8 facebook với một cô bé học trò đang học tiếng Anh ở chỗ tôi(dùng từ cô bé cho nó có vẻ là học trò chứ bạn ấy cũng trạc tuổi tôi), một cô bé trẻ tuổi  nhưng mang một hoài bảo không hề nhỏ, và đặc biệt rất tâm huyết với GD nước nhà. Rồi 1-6 vừa qua là ngày Quốc tế thiếu nhi nữa, vô tình tạo động lực cho tôi viết đôi dòng về những suy nghĩ của tôi về Giáo dục.
Tôi định nghĩa Giáo dục như sau: Giáo là dạy, dục là vứt. Hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng nó cũng hay cả. Dạy xong rồi dục, tức là dạy xong rồi bị quang ra ngoài đường, lo mà áp dụng những gì đã học vào cuộc sống đề mà bơi lội với đời. Hay hiểu theo nghĩa, dạy cho cố rồi cũng dục, nói về nền GD Việt Nam thì đúng thế thật. Không cần phải nêu rõ ra đây vấn đề của GD VN là gì, chỉ cần gõ các từ khóa "vấn đề của giáo dục Việt Nam" Google sẽ cho ra hơn 25 triệu kết quả chỉ trong vòng 0,11 giây. Như vậy chúng ta có thể hình dung rằng, vấn đề này không hề mới, quá nhiều bài viết nói về chủ đề này, thậm chí có cả những đề tài khoa học, những đề án nghiên cứu về đề tài này, mà lớn nhất vĩ đại nhất là cái đề án cải cách sách giáo khoa của Bộ GD-ĐT VN trình bày trước Quốc Hội trong năm nay với cái "giá" bèo như con cá kèo 34.275 tỷ đồng  
Đúng là giá bèo như cá kèo nếu không có con số tỷ ở sau các bác nhẩy. Chắc khi các bác vừa nghe lần đầu tiên trong cuộc họp, hẳn sẽ phải hỏi lại thêm 1 lần nữa cho nó chắc. Túm cái váy lại, thì định nghĩa GD rất đơn giản, giáo xong rồi dục (vứt). Dạy bơi xong rồi sẽ vứt tụi học trò trong hồ bơi để tụi nó bơi. Dạy tiếng Anh thì vứt học trò vào chỗ người nước ngoài để nó tự tin giao tiếp. Dạy kinh doanh thì vứt ra ngoài thị trường để mà buôn mà bán. Học làm người thì phải bị dục ra giữa cuộc đời mới hiểu hết được ý nghĩa. Theo cái nhìn của riêng tôi thì VN mới chỉ làm được 1/2 của từ Giáo Dục, tức mới chỉ dạy thôi chứ chưa có "Dục", nghĩa là mới chỉ nhồi nhét kiến thức lý thuyết cho học sinh chứ chưa đưa nó vào thực tế cuộc sống. Nói đâu xa xôi, ngay chính bản thân tôi, những thứ đao to búa lớn được học ở trên ghế nhà trường, bao nhiêu phần trăm đem áp dụng ra ngoài đời sống thực tại? 4 năm đại học để rồi bao nhiêu % kiến thức được học mang lại giá trị ứng dụng khi tôi đi làm? 
Tôi không là một nhà giáo dục, một giáo sư chuyên nghiên cứu về giáo dục, tôi chỉ là một thằng thanh niên tay trắng nhưng tôi có cái nhìn về giáo dục của một thằng bình dân, thứ mà GD được dùng để trui rèn thành những người có ích cho xã hội. Tại sao VN mình luôn tự hào là một dân tộc có truyền thống hiếu học, luôn đạt thành tích cao trong các kỳ thi học thuật Quốc tế nhưng nền GD mình vẫn luôn được đánh giá là chậm tiến. Tại sao mình luôn tự hào mình có rừng vàng biển bạc, núi sông trùng điệp, tài nguyên thiên nhiên phong phú nhưng mình vẫn luôn là một nước nghèo (cái này có liên quan nhiều tới chính trị và kinh tế nữa). Câu nói từ nhỏ tụi bạn tôi có đùa rằng "Đừng tự hào mày nghèo mà học giỏi mà hãy tự giỏi tại sao mày giỏi mà vẫn nghèo" có lẽ Việt Nam chúng ta nên tự hỏi chính chúng ta câu đó. Như vậy, GD của chúng ta là không xài được, không dùng được, ai cũng biết điều đó nhưng để thay đổi ư? đó là phải thay đổi cả một ý thức hệ bắt đầu từ các bác ở thượng tầng vĩ mô. Mà để đạt được điều đó, lâu lắm, khó lắm và đau đớn lắm. Bằng chứng là VN đã biết bao đời Bộ trưởng GD đã cố gắng để thay đổi nhưng đâu vẫn còn có đó, có lẽ chỉ có nước tẩy nảo hết toàn bộ rồi lập trình lại từ đầu, cứ như kiểu máy tính bị virus hay lỗi nặng quá, cuối cùng cách thô bỉ nhất là format và cài win lại từ đầu - nhờ cái này mà khối anh công nghệ thông tin của VN ra trường có việc làm - cho tôi đùa ở đây tí xíu, không lại đụng chạm mấy bạn học CNTT bảo tôi không biết gì về điện mà cứ bày đặt le lưỡi liếm cầu chì. Câu hỏi quen thuộc mà mấy bạn sinh viên CNTT Việt Nam được nhận là "ê, mày học ngành gì, CNTT hả, zi biết cài win không? qua cài dùm tao cái?" Hiện tại trên thế giới, CNTT vẫn đang là một ngành mũi nhọn và mang lại lợi nhuận khổng lồ, bằng chứng là những công ty đang rất giàu có và có tốc độ tăng trưởng chóng mặt hiện nay là các công ty CNTT, những tỷ phú trẻ nhất thế giới hiện nay đa phần đều là dân CNTT. Ấy thế mà VN mình thì ngược lại, học CNTT luôn mang trong mình canh cánh nỗi sợ thất nghiệp. Nói giản đơn là GD VN mình thối rồi, nhiễm virus nặng quá rồi, lỗi từ win, phần mềm cho tới phần cứng rồi. Chỉ có nước thay mới mà thôi, hoặc chí ít thì format lại hết từ a-z rồi cài lại từ đầu. Trong bài viết này, tôi không muốn đề cập tới nhiều về những tiêu cực về GD VN, vì những cái đó các bạn có thể đọc ở bất cứ đâu trên mạng, những tiêu cực về thi cử, tuyển giáo viên, chạy chọt để được vào trường chuẩn....kính thưa các loại tiêu cực, nhiều quá đến nỗi thôi đành thở dài "kệ mịa nó", máy tính mình chậm quá, sửa không nổi, mua mới thì không có tiền, thôi thì ra quán net xài tạm - ví von nhiều phụ huynh VN hiện nay cho con cái ra nước ngoài du học, hy vọng mong manh một tương lại tươi sáng hơn. Một Quốc gia, một Dân tộc thất bại trong Giáo dục thì thôi đừng bàn về việc sánh vai với cường quốc năm châu, cạnh tranh trên chính trường thế giới, dẹp hết đi. Chỉ có GD mới là một vũ khí mạnh nhất, hiệu quả nhất để chống lại xâm lăng, để đưa Đất nước giàu mạnh và chảnh được với Thế giới. 
Xét về mặt vĩ mô thì tiêu cự là thế nhưng bản thân mỗi phụ huynh, mỗi người học sinh, sinh viên VN cũng phải xem lại chính mình. Trong đây, tôi xin được đề câp nhiều hơn tới các bạn sinh viên vì tôi cũng vừa kinh qua những tháng năm bóc mỳ ăn thay cơm như đa phần sinh viên VN. Còn với các bậc phụ huynh thì thông cảm cho họ lắm lắm, bao nhiêu nỗi khổ chi phí của gia đình, mà còn phải thêm chi phí "hạ hỏa mát gan" cho thầy cô, rồi học thêm này, học phụ đạo nọ, tội nghiệp con cái đi học mà cặp còn to và nặng hơn người. Nhưng không học thêm, học bớt thì thua thiệt, bị trù dập, bị dìm (tôi cũng là một sản phẩm của dìm hàng vì không đi học thêm hồi còn cấp 3 nên thấu hiểu lắm lắm). Tôi có anh học trò tiếng Anh - là phóng viên trưởng ban biên tập một mảng trên báo Công An, cũng có con học ở trường tiểu học ngay kế KUDU của tôi, ảnh bảo "Thôi, em đừng nhắc tới GD VN mà làm gì, thối nát lắm rồi, anh chỉ mong con anh lớn hơn xíu cho nó đi du học hết thôi". Rất thông cảm cho các bậc phụ huynh, cũng vì muốn con em mình không bị gánh nặng thầy cô, bạn bè mà phải tiếp tay cho những sai trái trong GD. Còn đối với các bạn SV, ngán SV VN lắm lắm, đa phần có học đâu, nếu không học thì cũng gắng làm thêm để phụ cha mẹ, đằng này biếng toàn tập, ra trường lại trách đời bất công không có việc. Các bạn trách thầy cô dạy chán, không thực tế, không ứng dụng được, trách đã chọn sai nghề, nhầm trường...nhưng lại không nỗ lực để thay đổi nó, mà buông xuôi cuộc sống của mình, trai thì cá độ, số đề, hút thuốc, đánh bạc, chơi game...gái thì....tùm lum các kiểu. Các bạn quên đi cuộc sống tần tảo mà cha mẹ các bạn đang phải lăn lộn để gửi tiền cho các bạn học hành, cứ tưởng các bạn đang ngồi ở ghế giảng đường, đang thuyết trình này nọ như trong phim mà cha mẹ bạn xem trên TV. Sự thật thì phũ quá. Dạo gần đây, tôi thấy có nhiều nét tiến bộ ở sinh viên, trong đó có nhiều bạn là học viên của tôi. Mấy bạn ấy không chỉ chăm chỉ ở trường mà còn rất chịu khó kiếm thêm kinh nghiệm và tiền bằng cách làm thêm. Ngoài ra, còn có những bạn rất tài năng, thành lập được những doanh nghiệp khi còn ngồi trên ghế nhà trường, doanh nghiệp thành công và các bạn lại dùng số tiền đó đi du học để nâng cao trình độ của mình. Hoặc những bạn tự tìm được học bổng, tự trao dồi thêm các ngoại ngữ khác để tìm cơ hội học tập và làm việc tại những nước phát triển...rất nhiều bạn làm tôi thực sự ngưỡng mộ. Số đó không có đông nhưng nó mang lại niềm vui thật sự cho tôi, vì tôi là một trong những đứa làm còn nhiều hơn đi học. Thành ra, cái câu hỏi mà gần như SV năm nhất nào cũng hỏi, em có nên đi làm thêm không? Và cũng hàng mớ chuyên gia, diễn giả, diễn thật đủ kiểu bình luận về chủ đề này. Đơn giản thôi "NÊN", hãy cố gắng hết sức vừa đi làm và đi học, khổ đó, mệt đó, có thể ảnh hưởng việc  học thật đó, mất cân bằng thật đó, nhưng hãy cố cả làm và cả học. Tốt hơn nữa hãy làm việc nào có liên quan tới ngành học càng tốt, sẽ tạo thuận lợi về sau. Đừng để đồng tiền chi phối bạn và kéo bạn ra khỏi ghế giảng đường luôn là được. Dù sao đi nữa, sống trên đời phải "tức thời", có cái bằng vẫn còn hơn là không có. Một điều chân thành khuyên các bạn SV là hãy sống cho đáng với tuổi trẻ, vui chơi ít thôi, lao động là vinh quang, lao động là cách tận hưởng cuộc sống khôn ngoan nhất đó. Nếu các bạn mỗi người đều ý thức, tự thay đổi cuộc sống của mình, thì đến lúc xã hội cũng sẽ thay đổi theo hướng tích cực đó. Giống như phản ứng trong bom nguyên tử, từ những phản ứng của những nguyên tử nhỏ mà dẫn đến một năng lượng khổng lồ. Các bạn là những nguyên tử, sự thay đổi tốt từ 1 người sẽ tác động lên người cạnh bạn và từ đó sẽ lan tỏa lên toàn xã hội. 
Hai anh em tại sự kiện "Sharing Night" tổ chức tại KUDU
Xin kể lại câu chuyện mà tôi ngồi tâm sự với thầy Phúc về chủ đề giáo dục và trọng tâm là việc giảng dạy tiếng Anh - cái sự nghiệp mà tôi đang lèo lái doanh nghiệp bé bỏng thơ ngây của tôi lựa chọn làm yếu tố chiến lược và cốt lõi xuyên suốt với tiếng Anh là bước khởi đầu. Tôi không phải là một thầy giáo dạy tiếng Anh được đào tạo bài bản về kỹ năng sư phạm, hay là một du học sinh bên bển về, hoặc là một người sáng tạo ra một phương pháp kỳ diệu trong việc học tập T.A cũng như trình độ tiếng Anh siêu đẳng, nghe nói cứ như người ở bển. Mà chỉ đơn giản là một người trẻ tâm huyết và máu lửa với ngành Giáo dục, muốn cống hiến cuộc đời mình để góp phần gì đó vào nền GD của nước nhà, tôi không mong rằng tôi có thể thay đổi được nền GD mà chỉ mong với cánh én bé nhỏ có thể giúp ích cho những người học trò của mình có được môi trường học tập thật tốt, mà trước mắt là môi trường học tập tiếng Anh. Tại sao tôi lại mạo hiểm tiền bạc, tuổi trẻ thậm chí danh dự của mình để làm điều này, đơn giản đó là sự đam mê, điều tâm huyết. Tôi có đọc cuốn sách "Triệu phú đô la tuổi 14" trong đó có 1 câu mà tôi ghi khắc "TRONG CUỘC ĐỜI, CÓ HAI THỜI ĐIỂM CHÚNG TA HẠNH PHÚC NHẤT, MỘT LÀ LÚC CHÚNG TA ĐƯỢC SINH RA, HAI LÀ LÚC CHÚNG TA BIẾT SINH RA ĐỂ LÀM GÌ" Tôi rất hạnh phúc khi nhận ra mình đam mê ngành GD và đang cố gắng rất nhiều để thực hiện mơ ước đó. Tôi cảm thấy rất may mắn khi mà doanh nghiệp tôi mới khởi sự, vô vàn khó khăn, cơ sở vật chất thiếu thốn, còn nhiều sai sót trong công tác sư phạm nhưng lại được sự hỗ trợ nhiệt tình từ đội ngũ giáo viên, sự thông cảm từ các bạn học viên và sắp tới đây là sự hợp tác mang tính bước ngoặt và chiến lược giữa tôi và thầy Phúc - hai con người tâm huyết: 1 người đầy tài năng, đạo đức nghề nghiệp và kinh nghiệm lâu năm trong ngành cùng bắt tay với 1 người trẻ tràn đầy máu lửa trong huyết quản và không sợ thất bại. Hai anh em ngồi phân tích những điểm yếu, những sai sót trong việc đào tạo tiếng Anh của hệ thống GD VN và cả hệ thống trung tâm tiếng Anh tư nhân, từ đó anh em cùng thống nhất hợp tác với nhau để hứa hẹn sẽ mang tới một môi trường học tập tiếng Anh độc đáo, chính xác và hiệu quả. Có lẽ nếu không có GD kết nối thì tôi sẽ chẳng bao giờ gặp được thầy Phúc mà chỉ được xem thầy hát online qua các clip của thầy. Tôi nhận ra rằng, nếu có đam mê và khao khát thực hiện ước mơ thì vô tình những nguồn lực sẽ tự đến giúp đỡ bạn. Mặc dù khó khăn còn rất nhiều nhưng với quyết tâm của mình, khát vọng mang tới một mô hình và phong cách Giáo Dục mới sẽ được thực hiện.
SG - 3:45 sáng,
Nhăng Cuội